Chương 1069:
Cuối cùng, Phó Mặc Tranh đã có một mô hình màu cam với bốn từ: Tình sâu lặng lẽ.
Bốn ký tự đó được kết nối với nhau, cùng màu cùng kiểu chữ, ở trên bờ vai trắng như tuyết của cô, vô cùng đẹp Diệp Duy nhìn bốn chữ đó, bình luận: “Cậu và Lâm đại thần là yêu đương kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu gì, mà mấy đôi khác thì sử dụng tên WeChat cặp đôi, đổi avatar cặp đôi. Còn hai người thì hay rồi, xăm hình đôi. “
Diệp Duy nói xong còn võ vai cô.
Phó Mặc Tranh kéo áo che vai mình: “Có chút đau, cậu nhẹ tay cái đi”
Tối hôm đó, khi Lâm Bạc Thâm về nhà, lúc hai người đang thân thiết, kéo áo của cô, thì thấy hình xăm trên vai cô.
Tình sâu lặng lẽ.
Ngón tay hơi chai của Lâm Bạc Thâm xoa nhẹ vùng da nhỏ vẫn còn ửng đỏ bằng của cô, đau lòng khiến chân mày cau lại.
“Ai cho em đi xăm?”
Có người nào đó hếch căm lên, tự tin nói: “Anh xăm được, sao em không xăm được.”
Lúc anh chạm vào, động tác trở nên nặng nề hơn, khuôn mặt Phó.
Mặc Tranh nhăn lại: “Đau.”
“Biết đau còn đi xăm”
Một người nào đó dỗi, lật người, ủ rũ gối đầu: “Em còn tưởng anh sẽ vui vẻ, cùng lắm thì mai em đi xóa”
“Không cho phép.”
“..” Người nào đó cứng họng.
Lâm Bạc Thâm ôm vai cô, cúi đầu hôn lên hình xăm hửng hồng trên vai cô.
Phó Mặc Tranh nằm trên gối, cong môi, biết anh thích.
Bàn tay to của người đàn ông chạm vào đầu nhỏ của cô, nhỏ giọng nói: “Sau này em không được phép làm những chuyện ngớ ngẩn như thế nữa”
Có người khó chịu đốp lại: “Anh cũng thế”
Lâm Bạc Thâm nói không nên lời.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại khuôn mặt tuấn tú sững sờ của anh, đặt lên cằm anh một nụ hôn, sau đó chui vào chăn như một đứa trẻ ăn trộm kẹo.
Lâm Bạc Thâm nhìn chăn cuộn thành một cục, nở một nụ cười nhẹ, dùng tay vỗ nhẹ lên tấm chăn.
Tình yêu tuổi trẻ. Yêu cuồn cuộn không sợ gì cả, ngang tàng và liều lĩnh.
Kỳ thi cuối kỳ đến gần, Phó Hàn Tranh đến Đế Đô để công tác, tiện thể ghé thăm con gái mình tại đại học Đế Đô.
Lúc ông xuất hiện ở tầng dưới trong tòa giảng đường, Phó Mặc Tranh chạy đến, vẫy tay với ông: “Anh Phó đẹp trai!”
Lúc Phó Mặc Tranh chạy đến trước mặt Phó Hàn Tranh, cô ôm lấy cổ Phó Hàn Tranh.
Dưới tầng giảng đường, người đến kẻ đi, diện mạo Phó Hàn Tranh quá bắt mắt, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Phó Hàn Tranh cau mày nhìn con gái, vươn tay võ võ lưng con, chê: “Bao nhiêu tuổi rồi, sao lại cứ như đứa nhóc ba tuổi thế, vừa gặp đã nhảy đến”
Phó Hàn Tranh rời khỏi người Phó Mặc Tranh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!