Lâm Bạc Thâm dọn hộp thức ăn nhanh trên quầy, ném vào thùng rác, sau đó mở tủ lạnh ra liếc mắt nhìn, có cà chua, trứng, giăm bông và một ít mì, làm bữa tối đơn giản cũng không thành vấn đề.
“Cà chua, mì, trứng, ăn không?”
“Ăn”
Lâm Bạc Thâm nấu rất nhanh, trong vòng mười lăm phút, hai tô mì trứng cà chua nóng hổi đã ra lò.
Hai người ngồi ở bệ mở, mặt đối mặt ăn một bữa tối đơn giản.
Phó Mặc Tranh ăn hết sạch toàn bộ, không quên khen ngợi: “Mì cà chua trứng do bạn trai làm ngon quái”
Lâm Bạc Thâm bóp cái mũi nhỏ của cô: “Nói đi, tại sao lại mang cả hành lý tới?”
“… Em muốn anh không được sao?”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô: “Nhưng hôm qua có người nói rằng tuần này sẽ sống trong ký túc xá của trường và học hành chăm chỉ”
Phó Mặc Tranh bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, đôi tay bé nhỏ kéo kéo ống tay áo: “Học hành chăm chỉ, sẽ không ảnh hưởng đến anh”
Lâm Bạc Thâm dọn dẹp bát đũa trên bàn, ôm eo cô, ôm cô ngồi xuống bàn. Cánh tay thon dài, cường tráng của người đàn ông chống hai bên.
Vây cô ở giữa, ngẩng đầu nhìn cô, kiên nhẫn hỏi như một phụ huynh: “Em cãi nhau với bạn cùng phòng à?”
“Em… em” Vốn muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng không biết phải nói thế nào, đành im lặng thừa nhận.
“Trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường, không cần để ý: Phó Mặc Tranh chu cái miệng nhỏ: “Tôi không phải là trẻ con”
“Em còn không phải là trẻ con sao? Em khi ngủ còn đá chăn, không biết nấu ăn, mặc kệ em thì em sẽ dõi, đây không phải là trẻ con thì là gì”
“..” Phó Mặc Tranh không nói nên lời.
Một lúc sau, chợt nghĩ ra điều gì đó, mắt cô gái sáng lấp lánh nhìn anh, vặn lại: “Nếu em là trẻ con, thì anh tìm một người trẻ con làm bạn gái!”
Lâm Bạc Thâm cười nhẹ, giơ tay búng lên trán cô: “Anh thua em.”
Phó Mặc Tranh ngồi trên sàn phòng ngủ, thu dọn vali.
Sau khi rửa bát xong, Lâm Bạc Thâm bước vào và thấy trong thùng rác ném đầy chai chai lọ lọ cùng mấy thỏi son.
Lâm Bạc Thâm ngồi bên cạnh cô, cầm một chai nước giữ ẩm trong sọt rác lên, có chút khó hiểu: “Hết hạn?”
Phó Mặc Tranh giật lấy chai nước trên tay anh, ném lại vào thùng rác, “Chưa hết hạn, đơn giản muốn vứt thôi.”
“Bọn họ chọ em?” Lâm Bạc Thâm cười nhạt.
Phó Mặc Tranh cau mày, mấy thứ này đều bị Chu Tiểu Ninh dùng, bao gồm cả son môi, bây giờ cô cãi vã với Chu Tiểu Ninh, nên muốn vứt hết những thứ này đi.
“Bạc Thâm, em ném lung tung, anh có thấy em quá lãng phí à?”
“Có một chút.”
Phó Mặc Tranh chu cái miệng nhỏ: “Em không cố ý.”
Lâm Bạc Thâm xoa xoa c u nhỏ của cô, không hề chỉ trích cô ấy, một lúc mà cô vứt nhiều thứ đi như vậy, hẳn là có lý do.
“Vứt hết, em dùng gì?”
Phó Mặc Tranh nheo mắt nói đùa: “Vậy thì bạn trai của em, anh mua cho em nhé?”