Lâm Bạc Thâm nhìn lại nhìn sâu vào khuôn mặt nhỏ nhản, tủi thân của cô: “Em hỏi anh có đối tốt với em như trước không”
Cô mất ba giây mới trước khi kết nối hai câu của anh với nhau.
Anh nói sẽ đối xử với cô tốt hơn trước?
Thấy cô không mè nheo nữa, Lâm Bạc Thâm xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Đứng dậy rửa mặt, rồi ăn sáng đi”
Phó Mặc Tranh ngồi trên giường, chu miệng: “… chân yếu.”
Lâm Bạc Thâm cuối cùng cũng không nhịn được cười, cánh tay luồn qua nách cô, ôm cô như một con chuột túi: “Xin lỗi, tối hôm qua anh mất kiểm soát quá nên làm em đau”
Cô gái ôm lấy cổ anh, chống căm nằm trên vai anh, hai chân thon dài trắng nõn quấn lấy eo anh, để anh đưa vào phòng tắm rửa mặt.
Cô nằm trên vai anh, mở cái miệng nhỏ nhắn, cắn vào bờ vai rắn chắc của anh qua lớp vải áo sơ mi trắng.
Lâm Bạc Thâm nhìn nghiêng, ánh mắt yêu chiều nhìn cô, giọng đùa cợt, trêu chọc: “Tối hôm qua cào cổ còn chưa đủ sao? Bây giờ còn cắn vai. Mặc Bảo, ai đau hơn?”, Ai đáng thương hơn?”
Cô khẽ khit mũi, cau mày, nhìn anh chăm chằm, nhỏ giọng nói: “Em đau! Em đáng thương hơn. Đêm qua là lần đầu tiên của em, anh còn không biết dịu dàng”
Lâm Bạc Thâm một tay đỡ cô, một tay xoa xoa sau đầu cô: “Không có kinh nghiệm, em thông cảm đi.”
“… Anh nói dối, rõ ràng anh rất lão luyện! Lâm Bạc Thâm, trước đây anh có bạn gái đúng không?”
Lâm Bạc Thâm oan uổng, dở khóc dở cười: “Vậy thì hãy xem như anh có sức lĩnh ngộ siêu việt.”
Sau khi ăn sáng, Lâm Bạc Thâm vẫn làm việc ở nhà vì anh muốn chăm sóc Phó Mặc Tranh.
Hơn một tuần qua, có quá nhiều công việc dồn lại mà chưa xong.
Các cổ phiếu trong vài ngày qua trông không được tốt cho lắm.
Phó Mặc Tranh gặm một đĩa trái cây, thỉnh thoảng đưa một miếng vào miệng Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm có chút bất lực, dùng ánh mắt ngoài mạnh trong yếu nhìn cô.
Phó Mặc Tranh làm vẻ đáng thương: “Em có lòng đút hoa quả cho anh mà”
Lâm Bạc Thâm thở dài, ăn trái cây mà bạn gái đút cho.
Sau đó, tiếp tục làm việc năm phút nữa.
Bên cạnh lại có người lên tiếng: “Tôi thật nhàm chán quá, em thật đáng thương, không ai nói chuyện với tôi cả”
Lâm Bạc Thâm nâng trán: “…’ Cảm giác an toàn của ai đó hôm nay dường như đã giảm xuống dưới 0, luôn tìm kiếm cảm giác tồn tại: “Bạc Thâm, chân em đau”
Lâm Bạc Thâm đưa mắt, bắt gặp đôi mắt tròn xoe ngấn nước của ai đó, phiền nỗi lại không thể tức nổi.
“Chân đau, nằm xuống sẽ thoải mái hơn, ngoan.”
“..” Cô gái cau mày: “Nhưng em không muốn nằm, nằm thêm nữa em tàn phế mất”
Lâm Bạc Thâm nhìn màn hình máy tính làm việc, biết cô cô đang khó ở, kiên nhãn hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, ăn hoa quả đi”
“Nhưng em no rồi.”
Lâm Bạc Thâm nhìn lại, dùng nĩa căm một miếng thanh long đỏ vào miệng chiếc miệng nhỏ nhắn.
Đừng nói nữa, quả không thơm sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!