Tình bạn từ nhỏ đến lớn của chúng ta, không thể vì một chốc mà biến mất được”
Lúc này Cố Đình Xuyên mới nhẹ nhõm cười một cái.
Lúc trước cậu ta vẫn luôn không tỏ tình có lẽ cũng là vì sợ bị cô từ chối. Ngoài mặt cậu ta cứng đầu cứng cổ, cái gì cũng không đi nhưng trái tim đó lại mãn cảm dễ vỡ, sợ sau khi tỏ tình thì ngay cả làm bạn với cô ấy cũng không được nữa.
Trên đường về nhà, Cố Đình Xuyên lái xe, Phó Mặc Tranh ngồi bên ghế phụ.
Bắc Thành về đêm đèn màu rực rỡ, bao phủ, lướt qua rọi vào trong từ cửa sổ xe, ánh lên gương mặt nhỏ xinh đẹp non nớt của cô.
Cố Đình Xuyên liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở.
lời: “Lâm Bạc Thâm… Rốt cuộc là có gì tốt? Khiến cậu thích anh ta như vậy?”
Phó Mặc Tranh trầm tư một hồi, nói: “Ưm… Anh ấy đẹp trai, lại còn học giỏi. Rất nhiều bạn gái trường tớ đều xem anh ấy là người bạn trai lý tưởng”
“Nhưng đạt đến tiêu chuẩn này thì cũng đâu chỉ có mình anh ta. Ông đây có chỗ nào kém hơn anh ta chứ?”
Thậm chí Cố Đình Xuyên còn cho rằng tổng hợp các điều kiện lại thì cậu ta còn tốt hơn Lâm Bạc Thâm đó không biết bao nhiêu nữa.
Ít nhất, lai lịch của Lâm Bạc Thâm so với gia thế của Cố Đình Xuyên với Phó Mặc Tranh thì kém xa, nghèo đến nỗi hoàn toàn không phải cùng một thế giới.
Phó Mặc Tranh cười trừng mắt nhìn cậu ta một cái, vứt lại câu: “Anh ấy trong lòng tớ tốt nhất là đủ rồi, mấy chuyện yêu thích thích này, nếu như chỉ lựa chọn người xuất sắc nhất, thế thì trên thế giới này e là chả có bao nhiêu cặp đôi đâu. Bởi vì người xuất sắc nhất sớm đã bị người khác chọn mất rồi”
“Đường Đậu, tớ sợ anh ta tiếp cận cậu là có mục đích khác. Anh ta nghèo như vậy, lỡ như chỉ muốn lợi dụng cậu…”
Cố Đình Xuyên vẫn chưa nói hết thì Phó Mặc Tranh liền nghiêm mặt lại, nói lời lẽ đanh thép: “Cố Đình Xuyên, tớ không cho phép cậu bôi nhọ anh ấy như thế”
“… Tớ không có bôi nhọ anh ta, đây cũng là suy nghĩ hợp lý của tớ, anh ta muốn cái gì thì không có cái đó, sau này sao có thể cho cậu một cuộc sống đầy đủ như ở nhà họ Phó?”
“Cố Đình Xuyên! Cậu dừng xe lại!”
“Đường Đậu, đừng có như vậy chứ, tớ nói có lý mà?”
Phó Mặc Tranh chau mày trừng cậu ta: “Lâm Bạc Thâm là bạn trai của tớ, tớ không cho phép cậu nói anh ấy như vậy! Cậu dừng xe lại cho.
tới”
Chiếc Maserati màu xanh lam kít lên một tiếng, tính năng vô cùng tốt dừng lại vững vàng.
Phó Mặc Tranh mở cửa xe đi xuống, thuận tay bắt một chiếc taxi rồi lên xe đi, Cố Đình Xuyên xuống xe đuổi theo nhưng không kịp.
Cố Đình Xuyên quay lại xe ngồi, đập mạnh lên tay lái, vô cùng tức giận: “Mẹ nó!”
Phó Mặc Tranh vừa đến nhà, Phó Mặc Hăng liền lắm chuyện chạy tới hỏi tình hình.
“Chị, chị với anh Đình Xuyên hẹn hò thế nào rồi?”
Phó Mặc Tranh cản cản môi, nói: “Cố Đình Xuyên tỏ tình với chị rồi”
“Chị chấp nhận chưa?”
“Chưa. Chị với cậu ta là bạn bè nối khố, chị chưa từng nghĩ đến cậu ta sẽ thích chị”
Phó Mặc Hằng sáp đến gần, không đồng ý: “Em sớm đã nhìn ra anh Đình Xuyên thích chị, anh ấy mà không thích chị, sao phải quấn lấy chị cả ngày chứ? Em thấy chị tự giả ngốc không muốn phá vỡ quan hệ này thì có!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!