“Kia chẳng phải là đại thần Bạc Thâm nghiên cứu sinh năm ba đó sao?”
“Em gái chân dài đáng yêu đi bên cạnh là bạn gái cậu ta sao? Đúng lúc quá ha”
“Tôi cứ nghĩ bạn gái chính thức của anh Thâm là chị Tăng Lê chứ?”
“Chị Tăng Lê là một cô gái cứng nhắc, làm sao mà thú vị bằng em gái trẻ trung này chứ”
Mặc Tranh nghe thấy mọi người túm năm tụm ba xì xào, có chút tự hào nhếch khóe môi.
Không phải Tăng Lê, cô mới là bạn gái chính thức của Lâm Bạc Thâm.
Bọn họ xếp hàng đợi cơm, giữa đám đông, Lâm Bạc Thâm cúi đầu dịu dàng hỏi cô: “Ăn cái này thật hả?”
Phó Mặc Tranh dùng sức gật đầi n đồ ở đây, hơn nữa bữa tối ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe, gần đây em ăn vặt nhiều quá, béo mất rồi. Em đang định giảm cân cùng với Giản Mông đấy”
“Không phải” Lâm Bạc Thâm lập tức nhíu mày.
Phó Mặc Tranh cười với anh: “Lỡ như em thật sự béo lên thì anh còn thích em nữa không?”
Lâm Bạc Thâm nâng tay búng vào trán cô một cái: “Sao lại hỏi câu hỏi ngốc nghếch như thế chứ?”
Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, hai tay ôm lấy eo của anh, quả là dính người mà.
Lâm Bạc Thâm không phải là người thích khoe khoang tình cảm trước mặt người khác ở nơi công cộng, anh theo bản năng lướt nhìn bốn phía, rất đông người, anh cười yếu ớt rồi đẩy người đang ở trong lòng ra.
“Xung quanh đông người lắm, chú ý một chút”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, âm thanh cũng rất dễ nghe lại trầm thấp, rất có sức hút.
Chính vì thế Phó Mặc Tranh nghe được cũng không hề thấy lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý cọ cọ vào lồng ngực của anh, cô lập tức ngẩng đầu ương bướng nhìn anh: “Em không, anh là của em mà, để cho mọi người đều biết em mới là bạn gái chính thức của anh chứ không phải Tăng Lê gì đó”
Những lời này làm Lâm Bạc Thâm vui sướng vô cùng.
Thẳng đến khi có bạn học nói: “Bạn gì ơi, các cậu đi lên trước đi, sắp đến lượt các cậu rồi”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tranh lúc này mới hồng hồng xoay người nối vào hàng người chờ cơm.
Lâm Bạc Thâm cười cười đi sau cô, đùa: em sẽ ở trong lòng anh không chịu ra đấy”
Phó Mặc Tranh: …
Da mặt cô làm sao mà dày đến mức đó được!
“Thế mà anh còn tưởng Ăn cơm chiều cùng Lâm Bạc Thâm, cô vừa trở về ký túc xá đã bị vây kín không còn kẽ hở.
Cô bị Chu Tiểu Ninh giữ lại trên ghế tra hỏi.
“Tranh Tranh, cậu bắt được đại thần Bạc Thâm từ lúc nào? Mau nói cho tớ bi Phó Mặc Tranh cười đáp lại bằng bốn chữ: “Chết cũng không buông: Chu Tiểu ninh nhíu mày không tin: “Con gái cố chấp theo đuổi anh Thâm nhiều như thế, không chỉ có mỗi cậu đâu, chắc chắn cậu còn kế sách khác, nếu không thì anh Thâm ở Đại học Đế Đô lâu như thế lại không hẹn hò với người ta mà lại đi hẹn hò với cậu.”
Phó Mặc Tranh cũng khó giải thích vấn đề này: “Có thể là do da mặt của tớ dày đi”
Theo đuổi anh ấy lâu như vậy, bị anh ấy cho ăn bơ không ít lần, cô vẫn kiên trì hết sức.
“Da mặt dày thì cũng có đầy người, không chỉ có mỗi cậu đâu”
Chu Tiểu Ninh ôm cánh tay, có chút đăm chiêu, qua một lúc lâu như thể đã hiểu ra tất cả, nhỏ giọng hỏi: “Tranh Tranh, không phải là cậu với anh Thâm làm chuyện đó rồi chứ?”
Phó Mặc Tranh không phải người dày dạn kinh nghiệm, một lúc vẫn không hiểu gì, đôi mắt đen láy nhìn Chu Tiểu Ninh: “Chuyện đó là chuyện “Chính là chuyện đó đó, cậu giả ngu với tớ đấy hả, làm, đó”