Thịnh Hoài Nam với Diệp Duy đi rồi, lúc này trong lều chỉ có Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh.
Bỗng nhiên, Lâm Bạc Thâm tới gần Phó Mặc Tranh hơn, hơi thở ấm áp của anh ấy phả vào tai và cả khuôn mặt cô ấy, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô ấy nói: “Em tìm một cơ hội nói chuyện rõ ràng với Cao Hãn đi, anh không muốn thấy cậu ta lại dây dưa với em nữa đâu”
Phó Mặc Tranh nuốt nước bọt một cái rồi mới dám trả lời: “Em biết rồi, lát nữa em sẽ nói chuyện với cậu ta.”
Đối mặt với Lâm Bạc Thâm thế này làm cho nhịp tim của cô ấy đập nhanh đến nỗi không còn là nhịp tim của chính mình nữa.
Lâm Bạc Thâm nhìn ánh mắt của cô ấy thì trái tim của anh ấy ngứa ngáy giống như có một chiếc lông đang cọ vào tâm can anh ấy vậy, tròng mắt của anh ấy cũng sẫm màu hơn, bàn tay to lớn của anh ấy đặt lên gáy cô ấy rồi kéo cô ấy lại sát anh ấy, sau đó anh ấy đặt đôi môi mỏng lên môi cô ấy.
Một nụ hôn mạnh mẽ như muốn công thành chiếm đất vậy.
nghiến.
Tăng Lê vừa thổi lửa nấu cơm xong thì muốn vào trong lều hỏi thăm Lâm Bạc Thâm với Phó Mặc Tranh.
Nhưng cô ta lại không nghĩ tới họ lại cho cô ta xem một khung cảnh nóng bỏng như thế này đây.
Người đàn ông vừa lạnh lùng vừa hung ác như Lâm Bạc Thâm đang hôn một cô gái.
Tăng Lê chưa từng thấy một Lâm Bạc Thâm nóng bỏng mà lại nhiệt tình như thế.
Thì ra Lâm Bạc Thâm thanh lãnh cấm dục cũng có chuyện khó có thể tự kiềm chế được.
Tăng Lê vừa thấy vậy thì vội vàng chạy trối chết.
Phó Mặc Tranh thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ hết lên nằm trong ngực của Lâm Bạc Thâm, cô ấy không dám làm bất kỳ một cử động nhỏ nào.
chỉ sợ có người đến gần nghe thấy.
Lâm Bạc Thâm lúc vừa nãy thật…
“Sau này anh không được làm vậy với em nữa.” Cô gái nhỏ dùng cặp mắt ngấn nước trừng mắt nhìn anh ấy.
Lâm Bạc Thâm cụp mắt, anh ấy từ từ ổn định lại cảm xúc, âm thanh dễ nghe như tiếng đàn cello vang lên: “Đó là phản ứng tự nhiên, anh không thể kiềm chế được”
“… Nhưng mà anh sờ mó em như vậy… Thôi bỏ đi, em tha thứ cho anh”
Lâm Bạc Thâm cúi đầu cọ vào khuôn mặt nhỏ của Phó Mặc Tranh, lại nhắm mắt thở dài một tiếng, sau đó anh ấy mới cam kết: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu”
Phó Mặc Tranh ôm lấy cổ của anh ấy, tựa ở trong lồng ngực của anh ấy, khóe môi khẽ nhếch lên một vòng cung hoàn mỹ.
Anh ấy vừa dịu dàng chăm sóc lại vừa tôn trọng cô ấy, vừa chú ý đến suy nghĩ cảm xúc của cô ấy, điều này làm cho Phó Mặc Tranh rất Vui vẻ.
Bên kia, mọi người đã nhóm lửa và làm xong cơm từ lâu rồi.
Diệp Duy chạy tới gọi bọn họ: “Tôi nói hai người này, đừng ngồi đấy nữa, mau đi ăn cơm đi! Cả ngày loạn hết như vậy rồi còn chưa đủ mệt sao?”
Lâm Bạc Thâm đưa tay muốn ôm ngang Phó Mặc Tranh lên.
Phó Mặc Tranh bấm bắp tay Lâm Bạc Thâm, cầu xin anh ấy: “Anh dìu em là được rồi, ôm hay cõng thì khoa trương quá, hơn nữa chân em cũng đỡ hơn nhiều rồi, em có thể đi lại bình thường được mà”
Tuy rằng Lâm Bạc Thâm nhíu mày lại nhưng anh ấy cũng không cõng cô ấy nữa, lại đồng ý với cô ấy, đỡ cô ấy đi từng bước ra ngoài.
Ở bên ngoài mọi người đang đốt lửa trại.
Phó Mặc Tranh vừa đến đó thì đã ngửi thấy hương thơm của đồ nướng rồi.