Tăng Lê quay đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Bạc Thâm cười nói: “Bạc Thâm, anh xem bạn học Cao Hãn người ta quan tâm bạn gái nhiều như thế, anh cũng nên học tập đàn em về mặt này chút đi”
Lời này rơi vào Phó tai Mặc Tranh thì đồ ăn đang nhai trong miệng như biến thành sáp nến.
Bọn họ thật sự ở bên nhau rồi.
Biết được điều này làm Phó Mặc Tranh rất khó chịu, cô ấy để đũa xuống nói với Cao Hãn: “Tớ ăn no rồi, tớ chợt nhớ tới Duy Duy tìm tớ có việc nên tớ đi trước đây.”
“Nhưng cậu chưa ăn được mấy miếng cơm mà, chiều nay đi học thật sự không đói sao? Hay là chờ lát nữa tớ ăn xong sẽ mang về cho cậu một ít nhé.”
“Không cần, thật sự không cần, tớ không đói bụng”
Phó Mặc Tranh như đang trốn chạy ra khỏi quán cơm.
Tối thứ sáu, các cô gái trong kí túc xá đang thảo luận cuối tuần này đi đâu giải trí.
Duy nhất chỉ có Phó Mặc Tranh nằm trên giường, không có một chút sức sống nào như bị bệnh.
Sau khi Diệp Duy yêu đương thì cô ấy thấy sắc quên nghĩa đến không có tính người, thường xuyên cho Phó Mặc Tranh leo cây.
Cho nên thứ bảy cuối tuần, cô ấy càng rảnh rỗi đến hốt hoảng.
Chu Tiểu Ninh hỏi: “Tranh Tranh, thứ bảy này tớ muốn đi tham gia giao lưu, cậu đi không?”
Lý Duyệt cười nói: “Tranh Tranh không đi với cậu đâu, Tranh Tranh có bạn Cao Hãn rồi còn cần giao lưu gì chứ?”
Giản Mông nói: “Nếu Tranh Tranh đi thật, bạn nam trong buổi giao lưu còn để ý đến cậu sao? Bọn họ đều muốn nick Wechat của Tranh Tranh, ai mà muốn của cậu nữa?”
Chu Tiểu Ninh đang ăn thịt bò khô, cô ấy nghe nói như thế thì lậ tức nói với Phó Mặc Tranh: “Vậy Tranh Tranh đừng có đi, cậu vẫn nên canh chừng bạn Cao Hãn th Phó Mặc Tranh kéo mền lên bực bội.
Bất chợt điện thoại di động vang lên, cô ấy ấn nhận ngay.
Là Diệp Duy gọi tới: “Tranh Tranh, ngày mai chúng ta cùng nhau đi chơi đi!”
Phó Mặc Tranh hừ lạnh: “Không phải cậu với anh người yêu đào hoa kia luôn dính chặt nhau sao? Cậu còn rảnh rỗi tìm tớ dạo chơi ngoại ô à”
“Xem cái giọng điệu này của cậu kìa, không có Lâm Bạc Thâm nên bây giờ cậu bị mất cân bằng âm dương luôn rồi à!”
“Cậu mới bị mất cân đối âm dương! Tớ không đi!”
Ngày cuối tuần cô ấy muốn ở lì trong ký túc xá ngủ hai ngày để không phải dùng chút đầu óc nào.
Diệp Duy lẩm bẩm nói: “Cậu thật sự không đi sao? Cậu đừng có mà hối hận, tớ còn chuẩn bị cho cậu một niềm vui bất ngờ đấy!”
Diệp Duy thừa nước đục thả câu để khơi gợi lòng tò mò của Phó Mặc Tranh: “Niềm vui bất ngờ gì thế?”
Diệp Duy thừa cơ khuyến khích nói: ‘Ây da, đi thôi đi thôi, coi như theo giúp tớ có được hay không? Cậu là sắt từ của mình, với lại một mình cậu ở lỳ trong ký túc xá cũng không có gì vui, cậu không muốn xem mặt anh người yêu đào hoa kia của tớ không?”
Phó Mặc Tranh không nói chuyện.
Diệp Duy thấy thái độ của cô ấy đã có buông lỏng mới tiếp tục khích tướng: “Cậu có phải là chị em tốt của mình không? Nếu là chị em tốt thì phải giúp tớ khảo sát một chút, cậu không sợ chị em tốt bị người ta hố à”
“Nếu như cậu sợ hố mà còn ở chung với tên đào hoa kia thì cậu cũng không phải dạng vừa đâu”
“Vậy cậu có đi không đây?”