Lâm Bạc Thâm kéo hộc tủ bên cạnh giường bệnh rồi lấy điện thoại ra. Lúc mở điện thoại lên thì anh ấy thấy có năm, sáu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Phó Mặc Tranh gọi đến.
Trong đáy mắt Lâm Bạc Thâm xẹt qua vẻ lo lắng, anh ấy bèn nhấn nút gọi lại.
Nhận được điện thoại của Lâm Bạc Thâm thì Phó Mặc Tranh cảm thấy hơi giận dỗi. Sao bây giờ anh ấy mới gọi cho mình?
Phó Mặc Tranh định không nhận cuộc gọi này nhưng lại không đành lòng, vì cô ấy sợ sau này Lâm Bạc Thâm sẽ không gọi cho mình nữa nên cô ấy nghe máy bằng vẻ tức giận.
Sau khi cuộc gọi được kết nối thành công thì Phó Mặc Tranh tuôn ra một tràng: “Anh phớt lờ em đấy hả. Lâm Bạc Thâm, anh có biết nếu là người khác thì em đã liệt họ vào danh sách đen rồi không hả…”
Cô ấy còn chưa kịp giận dỗi xong thì Lâm Bạc Thâm đã nói luôn, vì anh xác nhận được là cô không xảy ra chuyện gì cả: “Mấy hôm này em đừng đến tìm anh”
Phó Mặc Tranh chưa kịp bình tĩnh lại thì đã bị Lâm Bạc Thâm tạt cho một chậu nước lạnh, làm cô ấy ướt sũng từ đầu đến chân.
Giọng nói của Lâm Bạc Thâm rất bình ổn, không nóng không lạnh, cũng không hề có ý định xin lỗi cô.
“Lâm Bạc Thâm, ý anh là gì thế?”
Lâm Bạc Thâm không phải là người khéo giải thích, hơn nữa ở thời điểm này, càng giải thích, cô càng biết nhiều thì càng thiệt thòi cho cô hơn mà thôi.
“Ý trên mặt chữ thôi.”
Phó Mặc Tranh càng tức giận hơn: “Hôm qua anh bảo là anh có chuyện cần nói với em, chẳng nhẽ những điều mà anh muốn nói là những lời này hả Lâm Bạc Thâm?”
Anh ấy muốn nói với mình rằng mình đừng quấn lấy anh ấy nữa?
“..”Ở đầu dây bên kia, Lâm Bạc Thâm cực kỳ yên lặng.
Phó Mặc Tranh nằm úp sấp trong chăn, vành mắt ướt ướt, cô nói bằng giọng tủi thân: “Anh có biết là hôm qua em đứng ở ngoài nhà hàng Thúy Trúc Hiên đợi anh bao lâu không? Nếu anh đã muốn từ chối em thì anh còn thả chim bồ câu cho em làm gì? Lâm Bạc Thâm, anh có biết anh làm như vậy sẽ khiến đối phương tổn thương tới mức nào không!”
Sau khi hét xong, Phó Mặc Tranh bèn nhấn nút ngắt cuộc gọi.
Nếu như Phó Mặc Tranh biết anh ấy muốn từ chối mình thì chắc chắn lúc nãy cô ấy sẽ không nhấn nút nhận cuộc gọi.
Nỗi đau đớn trong lòng như càng bị giằng xé to hơn.
Vì xuất thân và hoàn cảnh gia đình của mình mà từ nhỏ đến lớn, cô ấy rất ít khi bị người khác từ chối. Từ trước đến giờ luôn là cô ấy từ chối người khác. Cho đến khi gặp Lâm Bạc Thâm thì mọi chuyện hoàn toàn bị đảo ngược.
Cô ấy chưa từng vì ai mà bị té từ trên cao xuống nhưng dường như, từ lúc ở bên cạnh Lâm Bạc Thâm thì lúc nào cô ấy cũng nhận hết tổn thương về mình.
Trong bệnh viện.
Lâm Bạc Thâm ngồi dựa vào giường, tay cầm điện thoại di động còn sắc mặt thì âm trầm hẳn xuống.
Thịnh Hoài Nam cắn một miếng táo: “Một giây trước cậu còn nói người ta là bạn gái cậu, một giây sau cậu lại làm con gái nhà người ta tổn thương như vậy. Lâm Bạc Thâm, tôi chưa thấy ai như cậu đâu”
“Là vì tôi muốn tốt cho cô ất “Cậu xuống đi ngục giùm tôi đi. Tốt cái quái gì mà tốt hả? Cậu nghĩ cậu không nói cho cô ấy biết chuyện đã xảy ra hôm nay thì cô ấy sẽ không biết gì thật à? Cậu nghĩ cô ấy điếc hay mù vậy? Hay cậu nghĩ là cậu đang sống trong một thôn làng hẻo lánh không có internet? Chậm nhất là ngày mai thì vụ việc của cậu sẽ lan truyền khắp trường chúng ta và dù không lướt Weibo thì cô ấy cũng sẽ biết thôi.”
Lâm Bạc Thâm không suy nghĩ nhiều như vậy, vì anh ấy chỉ muốn Phó Mặc Tranh và mình không gặp nhau vào thời điểm này là được: “Nói chung là cậu không phải nhiều chuyện”
“Tôi mới không thèm nhiều chuyện với cậu đấy! Tình yêu của những người trẻ tuổi các cậu, lão già như tôi đây không thèm nhúng tay vào.”