Chương 1002:
Bốn tên kia hừ lạnh: “Xem ra là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Để bọn tao cho dạy dỗ mày một trận, cho mày học được thế nào là biết điều.”
“Anh em xông lên!”
Phiên tòa bắt đầu mở ra lúc mười giờ.
Chín giờ rưỡi, Lưu Trân Trân và chú Lưu đã đợi sẵn ở cổng tòa án, sốt ruột chờ đợi Lâm Bạc Thâm.
Thịnh Hoài Nam gọi cho Lâm Bạc Thâm hai cuộc điện thoại, nhưng cả hai lần đều không có người nghe máy.
Chú Lưu không nhịn được liền hỏi: “Luật sư Thịnh, có khi nào luật sư Lâm không đến nữa hay không?
Thịnh Hoài Nam biết rõ chú Lưu đang lo lắng điều gì, nhẹ giọng an ủi: “Chú Lưu, chú yên tâm đi. Bác Thâm không phải loại người nhát gan sợ nọ sợ kia đâu. Cho dù lần này bị cáo có là người đủ loại thủ đoạn thì cậu ấy cũng sẽ không lùi bước. Có thể là vì đang trong giờ cao điểm nên cậu ấy bị tắc đường”
Khi nói những lời này, bản thân Thịnh Hoài Nam còn chẳng dám tin.
Lâm Bạc Thâm không lái ô tô, giờ cao điểm buổi sáng không ảnh hưởng đến chiếc xe đạp của anh ta.
Thế nhưng Lâm Bạc Thâm là một người rất đúng giờ. Bình thường gặp phải vụ án quan trọng như vậy, mười giờ mở phiên tòa thì anh ta đã đến từ sớm rồi.
Bên trong ngõ hẻm thứ mười bốn là một đống hỗn độn.
Lâm Bạc Thâm nằm tê liệt trên mặt cố gắng chịu đựng sự đau đớn lan ra từ miệng vết thương, kiên trì chống tay xuống đất bò lên.
Nơi bụng phải bị đâm một nhát dao đang chảy máu, thấm đỏ cả một góc áo sơ mi.
Sau khi mấy người kia đâm anh ta một nhát, vì sợ bị người đi đường phát hiện nên đã lập tức bỏ chạy.
Ở gần đây không có máy quay giám sát.
Lâm Bạc Thâm dùng tay bịt lại miệng vết thương dưới bụng, lảo đảo chạy ra ngoài ngõ hẻm.
Anh ta nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lúc này là chín giờ bốn mươi lăm phút. Bây giờ không thể báo cảnh sát, lại càng không thể gọi xe cứu thương. Anh ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vùng bụng của Lâm Bạc Thâm chảy đầy máu tươi, chất lỏng màu đỏ tràn ra giữa kẽ tay. Người đi đường nhìn thấy vậy không khỏi giật mình, vội chạy tới hỏi thăm.
“Này anh, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?”
“Đưa tôi đến tòa án, cảm ơn”
Từ giờ đến lúc phiên tòa chính thức mở ra còn mười phút nữa. Nhân viên đã lục tục đi vào bên trong ở ngoài cổng tòa án, Thịnh Hoài Nam gặp được người nhà của bị cáo và luật sư đại diện cho bên đó.
Đối phương cực kỳ ngạo mạn: “Luật sự Lâm có tài khua môi múa mép biện luận của bên nguyên đơn đâu rồi, hôm nay không tới sao? Không ngờ lại chịu thua nhanh như vậy”
Thịnh Hoài Nam trừng mắt nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng, dùng tiếng nói chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy: “Nếu Lâm Bạc Thâm đến trễ có liên quan đến các người thì các người cứ đợi lệnh triệu tập của tòa án đi. Đừng quên chúng ta là người làm luật sư, am hiểu loại chuyện này nhất”
Đối phương tức tối hừ một tiếng, trừng mắt lườm Thịnh Hoài Nam rồi đi thẳng vào trong tòa án.
Thịnh Hoài Nam lại nhìn đồng hồ. Phiên tòa sắp mở ra rồi, nếu còn không vào thì sẽ không kịp mất. Anh ta quay sang nói với Lưu Trân Trân và chú Lưu: “Chúng ta cứ vào trước đã”
Chú Lưu hỏi: “Bao giờ luật sư Lâm mới đến?”
Ánh mắt của Thịnh Hoài Nam vô cùng kiên định: “Cháu tin Lâm Bạc Thâm sẽ đến kịp”
“Nếu luật sư Lâm thật sự không đến thì chúng ta phải làm sao?”