"Anh, anh vẫn nên đi nhanh đi!"
Ôn Tử Du vô thức giật giật góc áo Hạ Tử An, hy vọng anh ta đừng nghe thêm nữa.
"Ý chính là..", Lục Cẩn Húc cũng thấy được động tác nhỏ cùng vẻ mặt lo âu này của Ôn Tử Du, trong lòng càng thêm cáu kỉnh.
Cô ta đang lo läng điều gì? Sợ nếu anh nói ra sự thật sẽ khiến tên đàn ông bao dưỡng không dễ dàng gì mới kiếm được này ghê tởm sao?
Đúng là không biết liêm sỉ.
"Có người nhìn thì có vẻ đơn thuần vô hại nhưng không. biết nội tâm bẩn thỉu tới mức nào, tôi chỉ muốn khuyên can anh Hạ một câu, đừng để bị kẻ khác dắt mũi xoay vòng vòng, còn tưởng rằng mình nhặt được kho báu gì đó".
Giọng nói của Lục Cẩn Húc luôn lãnh đạm, âm sắc cũng rất hay, nhưng lọt vào tai Ôn Tử Du lại giống như ma âm rùng rợn vậy.
Hạ Tử An cho dù trì độn tới đâu cũng nghe ra được ý tứ ngoài mặt chữ của Lục Cẩn Húc, đặc biệt khi nhìn thấy biểu cảm của Ôn Tử Du chớp mắt liền hiểu ra toàn bộ.
Nhìn bả vai có chút run rẩy của cô, anh ta bỗng dâng lên một loại xúc động muốn bảo vệ cô, một phát kéo cô che ra sau che chắn: Tôi cảm thấy muốn hiểu một người thì lúc. đầu vẫn nên tự mình tiếp xúc với người đó mới được, lời này của anh Lục vẫn nên giữ lại nói cho người khác nghe đi ".
Lục Cẩn Húc nhìn Ôn Tử Du được người chặt chế che ở phía sau thì ánh mät càng thêm âm trầm: “Là vậy sao?”
Giọng nói của anh cố ý đè thấp, Ôn Tử Du có thể nghe ra được lửa giận chất chứa trong đó, nếu lại khiêu khích anh, sợ răng người đàn ông này sẽ nói ra những lời càng khó nghe hơn.
Cô thấp giọng nói với Hạ Tử An: "Anh Hạ, anh đi trước đi, coi như tôi cầu xin anh”.
Hạ Tử An tất nhiên không muốn rời đi, nhưng vừa ngoảnh đầu lại chạm phải ánh mắt xen lẫn vài phần van nài bất lực của cô, anh ta liền mềm nhữn tìm: "Cô thực sự không sao chứ?"
Ôn Tử Du gật đầu, thấy vậy Hạ Tử An mới dần một bụng lửa giận này mà lên xe.
Lục Cẩn Húc thấy anh ta rời khỏi nhưng sự bực bội căng tràn trong lồng ngực vẫn chưa được giải tỏa.
Đặc biệt khi anh dùng khóe mắt liếc tới Ôn Tử Du ở một bên đang thãn thờ nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử An thì càng thêm bực bội, bất ngờ đạp chân ga.
Ôn Tử Du chỉ thấy một một bóng xe màu lam lạnh vụt qua với tốc độ cực nhanh, khiến cô bị doạ tới nhảy. dựng, phải vội lùi về phía sau một chút mới tránh được.
Cô xém chút bị xe đụng tới!
Ôn Tử Du chỉ cảm thấy hai chân mềm oặt không chút sức lực, nhìn chiếc xe thể thao phóng như bay mà trong lòng còn khiếp đảm.
Sao lại có người thần kinh như vậy?
Cô ngồi ở trạm xe buýt nghỉ ngơi một hồi mới hoàn hồn lại sau trận hãi hùng vừa rồi, một lúc lâu sau mới đợi được. một chuyến xe buýt có thể đến phương hướng của Lục gia.
Về đến nhà liếc nhìn gara xe, không thấy bóng dáng của chiếc xe thể thao kia đâu, xem ra Lục Cẩn Húc còn chưa trở lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!