Chẳng ngờ lại là người quen.
Ôn Tử Du sầm mặt, không muốn quan tâm tới cô ta, người tới không phải ai khác, chính là Triệu Nhã Vân cùng cháu gái của bà ta Lưu Diệu Ly.
Năm đó khi Triệu Nhã Vân thành công đi lên từ vị trí tiểu tam cũng dẫn theo một đám người nhà 'hưởng phúc” cùng, khi cô rơi vào cảnh khốn cùng nhất Lưu Diệu Ly này không thiếu phần giẫãm lên đầu cô để lấy lòng Triệu Nhã Vân.
Thật là trùng hợp lại chạm mặt nhau ở đây. "Ôn Tử Du?", Triệu Nhã Vân thấy cô thì có chút kinh ngạc.
Ôn Tử Du ở Lục gia không phải là nên chịu khổ chịu nhục. sao, sao lại không thiếu tay cụt chân mà sắc mặt còn hồng hào sáng bóng tốt hơn ngày đó rất nhiều, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị hành hạ đây?
Sau khi Ôn Tử Du trở lại Lục gia, Triệu Nhã Vân ngày ngày đều nguyên rủa cô mau chóng bỏ mạng ở đó, như vậy con gái của bà ta mới có thể cả đời vô lo.
Hiện tại thấy Ôn Tử Du trải qua cuộc sống còn khá tốt đẹp, trong lòng bà ta như mắc nghẹn, cảm thấy cả người vô cùng khó chịu.
"Sao cô lại ở đây?", Lưu Diệu Ly vốn tưởng rằng Ôn Tử Du còn đang ở trong tù, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn hỏi.
"Cô còn có thể đến thì sao tôi lại không được?", Ôn Tử Du không khách sáo đáp trả lại một câu.
Loại người như Lưu Diệu Ly cũng có thể đặt chân vào, sao cô lại không thể?
"Cô còn tưởng mình là cô cả của Ôn gia sao?", Lưu Diệu Ly tức điên người, cô ta chướng mắt nhất biểu cảm kiêu ngạo điềm tĩnh đó của Ôn Tử Du, một đứa tù nhân mà thôi lấy đâu ra tự tin vênh váo với cô ta như vậy.
"Có phải hay không thì liên quan gì, tôi vào đây để mua quần áo, mua được là được, còn phải nói tới lai lịch?"
Dứt lời liền xoay người nói với nhân viên hướng dẫn kia: "Thật ngại quá, chiếc váy này là tôi nhìn trúng trước, phiền cô bảo bọn họ trả lại cho tôi".
Một chiếc váy mà thôi, Ôn Tử Du vốn không có ý định tranh giành với người khác. Nhưng thấy dáng vẻ hùng hổ bức người này của Lưu Diệu Ly, cô liền gạt bỏ suy nghĩ nhẫn nhịn đó.
"Mua nổi?", Lưu Diệu Ly hừ lạnh một tiếng, Triệu Nhã Vân ở bên cạnh cũng không kìm được mỉm cười, nhưng vẫn khoác. vẻ mặt dịu dàng phóng khoáng: "Nói bậy bạ gì đó, Tử Du, cô vừa ra tù nào có tiền mua loại trang phục đắt đỏ này?"
Tờ chi phiếu lần trước Ôn Khởi Mặc cho đã bị cô xé vụn ngay tại chỗ, nếu Ôn Tử Du muốn sĩ diện thì bà ta cũng không ngại giúp cô xấu mặt, nhận thức lại thân phận hiện tại của mình.
Nhân viên hướng dẫn lúc đầu còn do dự không quyết, bởi dáng điệu của Ôn Tử Du quá đỗi trấn tĩnh, cô ta cũng không dám liều lĩnh đắc tội, nhưng vừa nghe thấy Triệu Nhã Vân nói cô từng ngồi tù, biểu cảm của cô ta lập tức thay đổi.
"Xin lỗi cô, tôi thấy hai vị khách này lấy đô trước, hay là, cô tới tiệm khác xem xem?”
Một người phụ nữ từng ngồi tù ät hẳn cũng không phải người khó chọc hay có tiền gì, do đó nhân viên hướng dẫn nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, định đuổi Ôn Tử Du đi.
"Hóa ra cửa hàng của các cô còn có quy định đuổi khách à?", Ôn Tử Du lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô hôm nay thực sự được biết mắt chó coi người thấp là thế nào.
"Hừ, mua không nổi thì được tính làm khách hàng kiểu gì, con chó con mèo lang thang cũng phá vỡ tâm trạng của khách hàng đó mới là chuyện hệ trọng", Lưu Diệu Ly mỉa mai.
Triệu Nhã Vân thấy cảnh này thì cố nén cười hòa giải: "Tử Du à, chiếc váy này thực sự là do chúng tôi nhìn thấy trước, như thế này đi, để đền bù tôi sẽ mua cho cô một cái khác, coi như một mảnh tâm ý".
"Dì à, dì cũng quá lương thiện rồi!"
Ôn Tử Du mắt lạnh nhìn cảnh người hát kẻ khen hay này, trong lòng tự giễu, đúng là phối hợp nhịp nhàng.
Cô cũng lười phải đôi co với họ, chỉ rút ra từ trong túi tấm thẻ đen mà tên đàn ông kia đưa cho mình: "Không lẽ, cái này lại không thể mua nổi đồ trong tiệm của các cô sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!