Từ khi trở lại từ Ôn gia, ông cụ cũng không hạn chế ra vào của Ôn Tử Du nữa.
Trong lòng cô cũng biết rõ, bất luận bản thân đi tới đâu, Lục gia đều có thể tìm cô trở về, huống hồ cô hiện tại cũng hiểu ngoại trừ Lục gia, đã không còn chỗ nào dành cho mình nữa.
Đây chính là bản lĩnh của người đứng đầu một gia tộc, rõ ràng đã không trói buộc bạn nữa nhưng lại khiến bản cảm thấy bị một sợi xiềng xích vô hình quấn chặt quanh thân khiến bạn vĩnh viễn không thoát ra nổi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, có thể tự do ra vào đã là chuyện tốt với Ôn Tử Du, sau khi được phép tùy ý xuất hành, cô liền mua cho mình một chiếc điện thoại di động rẻ tiền, làm thẻ sim, do dự nửa ngày mới soạn được một tin nhắn gửi tới một chuỗi số mà mình đã thuộc nằm lòng.
Không đến một phút điện thoại đã đổ chuông: “Mẹ kiếp, Ôn Tử Du cậu đúng là đồ không có nghĩa khí, tớ vậy mà còn gọi điện tới nhà lao mới biết được cậu đã sớm ra ngoài rồi. Hơn một tháng này cậu đã đi đâu, giờ mới nhớ tới gọi điện cho tớ, cậu có biết tớ tìm kiếm cậu gần phát điên rồi không!”
Giọng nói toang toác của Bạch Dịch An truyền tới từ đầu dây bên kia nhất thời khiến trái tim Ôn Tử Du nóng ran.
Năm đó khi cô nhận tội thay Ôn Lam, tất cả mọi người đều không tin cô, chỉ có Bạch Dịch An đứng về phía cô, sau này, Ôn Tử Du xém chút bị kẻ khác đánh chết trong ngục, cũng là Bạch Dịch An náo loạn một trận, lấy việc đi du học. tiếp quản công ty để trao đổi với gia đình bảo đảm cho cô một mạng.
Nếu không có anh ta, có lẽ đã không có Ôn Tử Du của hiện tại.
Ôn Tử Du khẽ cười đáp: “Cái này cũng không thể trách tớ mà, tớ có thể ra ngoài là ngoài ý muốn, tớ từng gọi tới số điện thoại trong nước của cậu nhưng không ai nghe máy, số nước ngoài của cậu cũng tìm không thấy”.
“Ra đây đi, biết được tin tốt này tớ còn đặc biệt tìm một lý do để về nước cùng nhau ăn cơm đó!”
Vừa đến nơi, Ôn Tử Du liền thấy Bạch Dịch An đã sớm đợi cô ở đó, thấy cô, anh ta liền trao một cái ôm thật chặt.
Ôn Tử Du lắc đầu: "Đều đã qua rồi ".
Nhìn đôi mắt giăng đầy tang thương cùng dáng vẻ tiều tụy và thành thục của cô, Bạch Dịch An cũng đoán được hẳn là cô đã phải chịu không ít khổ cực trong đó.
"Không nói cái này nữa, ăn cơm thôi", Ôn Tử Du không muốn cuộc hội ngộ khó khăn lắm mới có được này trở nên nặng nề như vậy, liền lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Cả hai ngồi xuống vừa dùng bữa vừa tán gẫu về những chuyện gần đây.
"Cậu kết hôn với... rồi?", Bạch Dịch An suýt chút nuốt gọn cả đĩa, anh ta cũng không phải không biết loại người như Lục Cẩn Húc, chỉ là người đàn ông đó quá thần bí, cũng vô cùng nguy hiểm.
Anh ấy giống như một con hổ mạnh mẽ, những con mồi thông thường chỉ có một kết cục bị nuốt chửng sạch sẽ.
"Tử Du à, cậu mau ly hôn đi, anh ta không phải là người cậu có thể dây tới đâu, tớ sắp xếp cho cậu ra nước ngoài, ở đó cậu có thể làm lại từ đầu".
"Không được, tớ có thể ra ngoài đều nhờ một tay Lục gia, nếu chạy trốn, cậu nghĩ họ sẽ buông tha cho tớ sao?"
Con ngươi Bạch Dịch An tối sầm lại, anh ta hiểu rõ thế lực của Lục gia, là thứ Bạch gia họ chẳng thể phản kháng nổi.
"Xin lỗi Tử Du, đều do tớ vô dụng nên mới..."
"Không phải đâu, nếu không có cậu cũng không biết bây giờ tớ còn có thể ngồi ở chỗ này hay không nữa", Ôn Tử Du nắm lấy tay Bạch Dịch An: "Yên tâm, tớ không sao, dường như nhà họ không muốn cái mạng quèn này của tớ là đã đủ rồi".
"Đừng lo, tớ còn muốn báo thù nữa, tớ sẽ không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa, chết đi thì chẳng còn lại gì cả", thấy đôi mày anh ta nhíu chặt không buông, Ôn Tử Du liền an ủi.
Cô vờ thoải mái tươi cười, nhưng bỗng nhiên lại cảm giác được sau lưng có một ánh mắt sắc bén đang ghim chặt lên người mình, như muốn xuyên thủng qua cơ thể khiến cô không khỏi rợn tóc gáy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!