"Anh Minh, đáng ghét, sao anh lại gấp gáp như vậy cơ chứ?"
Khuôn mặt Ôn Tử Du thoắt cái tái nhợt, bởi cô nghe ra được giọng nói đó là của ai, chẳng phải ai khác... mà là Ôn Lam.
"Không phải là tiểu yêu tinh em chủ động tới tìm anh sao?", Dư Phi Minh một phát ôm gọn lấy Ôn Lam.
Lông mi Ôn Tử Du run run, không dám tin người đàn ông trong xe kia vậy mà thực sự là vị hôn phu được gọi là chính nhân quân tử đó của cô.
Năm đó gia đình bên nhà ngoại của mẹ cô cũng được tính là có căn cơ ở thành phố Giang, do đó từ thuở nhỏ đã định xuống một mối hôn ước cho cô, kết thông gia với nhà họ Dư giàu sang có tiếng.
Ôn Tử Du cùng Dư Phi Minh cũng một mực hẹn hò trên tiền đề hôn nhân, vốn dĩ đợi cô bước qua tuổi mười tám sẽ tổ chức tiệc đính hôn nhưng vì cô vào tù nên việc này tự nhiên cũng bị bỏ qua.
Dư Phi Minh là người bạn trai duy nhất của cô, là người mà cô từng nghĩ sẽ đi cùng mình hết quãng đời này, nhưng suốt ba năm trong tù, hắn chưa một lần tới thăm cô, cô luôn tưởng rẵng là do áp lực từ Lục gia nên hắn không thể tới, nhưng hiện tại xem ra, là vì dây dưa với Ôn Lam nên sớm đã ném Ôn Tử Du cô ra sau đầu rồi.
Ôn Tử Du cũng từng nghĩ tới có lẽ Dư Phi Minh đã tìm được bạn gái mới ở bên ngoài, là người cô thật lòng yêu mến, cô nguyện ý chúc phúc cho hắn, nhưng tại sao cứ khăng khăng là Ôn Lam?
Sau khi dục vọng tìm được chỗ phát tiết, Dư Phi Minh mới thỏa mãn bước xuống xe, khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở cửa liền khựng người lại, ngay sau đó sắc mặt cũng thay đổi.
"Ôn Tử Dư? Sao cô lại ra ngoài rồi?"
Lại là câu nói này, cô nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như trong hồi ức của Dư Phi Minh, nhưng nét dịu dàng trong mắt hẳn sớm đã biến mất, những gì còn sót lại chỉ là vẻ ghét bỏ rõ ràng.
"Tại sao lại là cô ta?", Ôn Tử Du lẩm bẩm.
Là ai, có lẽ cô cũng sẽ không có loại khó chịu như bị người khác quăng cho một bạt tai này, nhưng lại cứ là Ôn Lam.
Là Ôn Lam hại cô bị tống vào tù.
"Tại sao cái gì, cô có biết việc mình ngồi tù xém chút khiến tôi có một người vợ chưa cưới mắc tiền án không? Đây là một vết dơ khó nghe đến mức nào?", Dư Phi Minh nhìn Ôn Tử Du một cách khinh bỉ, giống như đang nhìn một đứa ngốc: "Nếu không phải Ôn Lam kịp thời đứng ra, nói răng cô ấy mới là người đính hôn trước nay với tôi, thì hậu quả này cô gánh vác nổi không?”
"Anh đừng nói nữa, chị ấy không tiếp nhận nổi cũng là chuyện bình thường, là do em không đúng", Ôn Lam thấy Dư Phi Minh kích động, liền đi tới nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo hắn.
"Lam Lam của tôi chính là quá lương thiện", Dư Phi Minh bị dáng vẻ yếu ớt này của cô ta kích động ham muốn che chở, tiếp tục hung tợn nói với Ôn Tử Du: "Ôn Tử Du, hy vọng cô biết tự trọng, đừng cảm thấy là Lam Lam cướp đoạt vị hôn phu của mình, muốn trách, cũng phải trách bản thân không có tiền đồ, vậy mà phạm tội ngồi tù, là một người đàn ông đều sẽ chán ghét cô xui xẻo”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!