Chương 43
Cháu dâu, nhờ cháu đấy!
Nhờ cháu bên cạnh Lãnh Phong mãi mãi về sau.
…
Sau khi bà nội rời đi, cô và anh dùng bữa tối rồi đi ngủ, Hy Nguyệt nằm trong lòng anh, đây có lẽ là lần đầu cùng anh ngủ chung thế này.
Lục Lãnh Phong không chạm vào cô, có vẻ như việc bà nội đến đây làm anh buồn rầu hơn, tâm trạng cũng không tốt mấy.
Hy Nguyệt không biết làm sao, cô nắm lấy áo anh.
Lục Lãnh Phong chưa ngủ, anh nhìn xuống:” Em đang an ủi tôi đấy à?”.
Hy Nguyệt thật thà gật đầu, cô ngốc đầu lên nhìn anh.
Vẻ mặt ngây thơ của Hy Nguyệt làm anh vui hơn, anh cúi xuống hôn lên trán cô:” Tôi mạnh mẽ hơn em nhiều đấy, tôi không có buồn đâu “.
Nghe anh nói vậy, Hy Nguyệt siết chặt tay hơn, anh cũng là con người chứ có phải cục đá hay sắc thép gì đâu mà bảo không biết buồn chứ? Cô thấy anh buồn rõ ra mặt kia cơ mà?
Thấy Hy Nguyệt ôm chặt mình hơn, anh đành đầu hàng:” Rồi rồi, là tôi buồn, tôi có hơi buồn một chút thôi “.
Hy Nguyệt đã thắng trong việc khiến anh nói thật, cô ngẩn đầu nhìn anh lần nữa.
” Thật ra tôi và gia đình không mấy hòa hợp, cũng đã lâu rồi tôi không ngồi chung bàn ăn với họ ” Lục Lãnh Phong nói.
Nghe đến đây Hy Nguyệt có chút chạnh lòng, cô cứ nghĩ có đủ ba mẹ bên cạnh sẽ rất vui vẻ chứ, nhưng thật ra nó không màu hồng như cô nghĩ và tưởng tượng sao?
Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh mà.
” Từ đó đến đây có lẽ Lục Thiên Tư là người tôi tin tưởng nhất…”.
” Bây giờ thì có thêm em ” Anh dịu dàng nói.
Hy Nguyệt tròn xoe mắt nhìn anh.
” Tôi cũng không biết sao, nhưng thời gian này gần bên em, tôi càng muốn bảo vệ em “.
” Khoảng khắc nhìn thấy em bị lôi ra với thân thể toàn vết thương và máu, lúc đó tôi như phát điên, tôi chỉ muốn giết chết kẻ làm ra chuyện đấy ngay tại chỗ “.