Chương 2179
“Nói sớm hay muộn có khác gì nhau? Ngày mai anh sẽ để Kiến Quân nhận tổ quy tông, một giây cũng không muốn đợi nữa.” Thái độ của Lục Lãnh Phong vô cùng kiên quyết, trong chuyện này, không có đường sống thương lượng.
“Thằng bé vốn ở cùng với anh, cũng coi anh như bố ruột mà đối đãi. Ở trong chuyện này, anh cũng nợ Hứa Nhã Thanh, anh ấy cứu vợ con anh, anh nên trả nợ cho anh ấy. Nếu anh không đồng ý, vậy thì từ nay về sau em sẽ không để ý tới anh nữa.” Hy Nguyệt dùng lực thô bạo, đẩy mạnh anh.
Lục Lãnh Phong quả thực gặp trở ngại: “Hy Nguyệt, có phải ở trong lòng em, Hứa Nhã Thanh quan trọng hơn anh hay không?”
“Có phải hay không đều không quan trọng, em nợ anh ấy đời này đều khó mà trả hết, em chỉ muốn cố gắng bù lại cho anh ấy, khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút.” Cô nói rất nhỏ.
Lục Lãnh Phong im lặng, đi tới trước quầy bar, uống một ly cocktail không độ.
Sau khi uống xong, anh bất đắc dĩ mà vô lực nói: “Chỉ có thể đợi con của anh ta sinh ra, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của anh.”
“Được.” Hy Nguyệt gật đầu.
Lục Lãnh Phong đi ra khỏi phòng, Hứa Kiến Quân đang ở phòng trẻ sơ sinh chơi với em trai em gái.
Lục Lãnh Phong vươn tay bế cậu bé lên, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái: “Nhóc con, nghỉ hè thì ở nhà, đừng chạy linh tinh khắp nơi.”
Vẻ mặt Hứa Kiến Quân hoang mang nhìn anh, cảm thấy hôm nay anh là lạ.
“Bố ma vương, mấy ngày nay con không ở nhà, bố rất nhớ con sao?”
“Ừm, vô cùng nhớ, con có nhớ bố không?” Lục Lãnh Phong cười nói.
“Có một chút.” Hứa Kiến Quân chớp to mắt nhìn anh: “Trong nhà có em trai em gái, con có ở đây hay không, đối với bố mà nói không có quan hệ gì đúng không?”
“Ai nói? Con là một phần tử trong nhà, quan trọng giống như em trai em gái. Con không ở trong nhà, đều không có người đánh bóng chày với bố.” Lục Lãnh Phong vô cùng cưng chiều xoa đầu cậu bé.
Hứa Kiến Quân nở nụ cười rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Vậy thì buổi sáng mỗi ngày bố đều có thể đánh bóng chày với con được không? Giống như ba vậy.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đương nhiên có thể.” Lục Lãnh Phong hôn lên mặt cậu bé một cái. Anh càng nhìn đứa bé càng thấy lớn lên giống anh. Anh rất vui vì không mất đi cậu bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!