Chương 1912
Một bóng ma bao phủ lòng Lục Vinh Hàn.
Cảnh sát lẫn bảo vệ thôn đứng trên mặt băng tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại di động của Tư Mã Ngọc Như.
Điện thoại di động đã bị hư, không mở máy được, có khi bị nước vào không chừng.
Nhiệt độ lúc này là âm mười độ C.
Nếu như lớp băng này đột ngột bị nứt, người té xuống, thì mặt hồ cũng sẽ nhanh chóng đông cứng lại như cũ.
“Đối diện hồ có một con đường mòn, quãng đường từ đó xuống núi gần hơn nếu đi từ ngoài cửa thôn nhiều. Đôi khi chúng tôi cũng sẽ từ cửa sau ngồi thuyền băng qua bên kia hồ, rồi từ đó đi xuống núi.”
Bảo vệ thuật lại.
“Trời lạnh thế này, nếu như một người rơi xuống hồ thì không đến vai ba phút sẽ bị chết rét, có biết bơi cũng không cách nào bò lên nổi.”
Lục Sênh Hạ buông lơi mi mắt, lông mi dài rũ xuống, tạo nên một lớp bóng mờ đầy vẻ bi ai dưới bọng mắt trắng nõn.
Mặc dù đã chẳng còn quan hệ gì với Tư Mã Ngọc Như, mặc dù mối liên hệ thâm sâu giữa mẹ và con đã cắt đứt hẳn, thì cô bé cũng không hề mong sẽ thấy Tư Mã Ngọc Như chết đi như thế này.
Tư Mã Ngọc Thanh rụt cổ:
“Trời ơi, em thà rằng cô ta bị người ngoài hành tinh bắt đi, chứ chết đuối kiểu này… đáng sợ quá.”
Hy Nguyệt ôm chặt lấy vai hai đứa bé..
“Mặc dù điện thoại di động rơi trên mặt băng, nhưng điều này không có nghĩa là cô ta đã bị rơi xuống dưới hờ. Có lẽ là giống như Sênh Hạ từng phỏng đoán, cô ta đi xuống núi, sau đấy trời tuyết lớn quá nên mới tạm không quay về đây, vào trọ trong khách sạn ở dưới thành phố, định bụng trời sáng thì sẽ gọi điện thoại về.”
Cô thở dài, đoạn nói lời an ủi.
Trong đồng tử đen kịt của Lục Lãnh Phong lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo vô bờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!