Kiều An gào khóc thảm thiết, ôm lấy chân anh không chịu buông ra: “Em sai rồi, Lãnh Phong, em sai rồi, em sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa, sau này em sẽ nghe lời anh, anh bảo em làm gì thì em sẽ làm cái đó. Anh không cho em ra ngoài, em sẽ không đi đâu cả, xin anh đừng mang con em đi, làm ơn …”
Lục Lãnh Phong bẻ tay ra rồi đá cô ta đi: “Nhớ kĩ lời cô vừa nói, tôi chỉ cho cô một cơ hội này.”
“Em nhớ rồi, nhất định phải nhớ.” Cô ta liều mạng gật đầu.
Đứa trẻ dường như bị đánh thức bởi giọng nói của cô, kêu lên một tiếng “Oa”.
Kiều An vội vàng bế đứa bé ra khỏi vòng tay của Hùng Văn, vỗ về dỗ dành đứa bé.
“Chăm sóc tốt cho nó, không có sự cho phép của tôi, không được phép ra ngoài.” Lục Lãnh Phong nói xong liền bước ra ngoài.
Một câu nói lạnh lùng vang lên như khi Kiều An nghe thấy, đó như một loại hy vọng. Anh yêu cầu cô chăm sóc đứa trẻ thật tốt, cho thấy anh vẫn quan tâm đến đứa trẻ, vừa rồi chỉ làm cho cô sợ hãi. Cô phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi cơ hội và tấn công lại.
…
Trong nhà họ Lục.
Hy Nguyệt đưa Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ đến nhà bếp kiểu Tây, để đầu bếp dạy họ cách làm bánh ngọt.
Mỗi lần cô đều đợi Tư Mã Ngọc Như đi vào Tĩnh Tâm Đường rồi mới đưa bọn trẻ đi, vì sợ cô ấy không vui.
Nhưng không nghĩ đến, hôm nay Tư Mã Ngọc Như vẫn chưa đi.
Nhìn thấy cảnh này, cô ta rất tức giận, Hy Nguyệt hẳn là đang cố ý chọc tức cô.
Rõ ràng là cô ta biết cô ghét nhất là trẻ con vào bếp, nhưng vẫn cho chúng vào để làm mấy thứ này, thật là quá đáng.
Cô ta không vào ngăn cản mà nấp bên ngoài để nghe trộm, xem Hy Nguyệt có lén lút nói xấu cô và gây bất hòa trước mặt bọn trẻ hay không.
Tư Mã Ngọc Thanh đã học rất chăm chỉ và nhớ tất cả các bước làm, chiếc bánh sau khi nướng rất mềm và bông.