Chương 1360
Mọi người ở bên ngoài chắc chắn đang chơi rất vui vẻ và ăn rất nhiều thứ ngon, chỉ có một mình cậu ấy ở trong nhà buồn bực đến nỗi sắp trở thành nấm mốc rồi.
Lúc Lục Sênh Hạ trở về thì ngâm nga một bài hát rất vui vẻ, nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh nước mắt lưng tròng ngồi một mình ở trong sân thì đi tới: “Ngọc Thanh, chị và Kiến Quân nhặt được rất nhiều xác ve sầu, em vào phòng chị rồi chị sẽ chia cho em một ít để chơi nhé.”
Cô bé nháy mắt, Tư Mã Ngọc Thanh hiểu ý từ trên đồng cỏ đứng dậy.
Đi vào phòng khách Tư Mã Ngọc Như nắm chặt cánh tay con gái: “Con muốn dẫn Ngọc Thanh đi đâu?”
“Đi tới phòng của con, sao vậy? Ngọc Thanh không thể vào phòng của con sao?” Lục Sênh Hạ cố ý hỏi.
“Có thể vào phòng của con nhưng không cho phép đi lên lầu ba.” Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như vô cùng nghiêm khắc, bà ta tuyệt đối sẽ không cho Hy Nguyệt có cơ hội tới gần Ngọc Thanh, nếu không không biết cô ta sẽ còn nói lời ngon ngọt gì với thằng bé.
Hy Nguyệt không để ý đến bà ta nắm tay con trai: “Đi thôi, chúng ta về phòng.”
Hứa Kiến Quân yếu ớt nhìn Tư Mã Ngọc Như: “Bà nội nhỏ bà bị bệnh nên phải nhanh chóng đi chữa trị, nếu không bà sẽ mất tất cả mọi người ở trong nhà.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như khẽ giật, bà ta không nghĩ như vậy, mọi chuyện cứ để cho Hy Nguyệt “làm càn” thì bà ta mới mất hết tất cả những gì thuộc về mình.
Lục Sênh Hạ dẫn Tư Mã Ngọc Thanh vào phòng sau đó khóa chặt cửa, lấy bò sốt vang và vịt quay từ trong ba lô ra.
“Đây là bọn chị đặc biệt để dành cho em nên nhanh ăn đi, nhớ kỹ ăn xong phải lau miệng sạch sẽ đừng để mẹ chị nhìn thấy.”
Tư Mã Ngọc Thanh nín khóc rồi nở nụ cười: “Em biết mọi người sẽ không vứt bỏ em mà.”
Cậu ấy cầm một miếng thịt bò nhét vào trong miệng: “Thật là ngon.”
“Bò sốt vang là do chị dâu làm, vịt quay là do chị họ làm.” Lục Sênh Hạ cười nói.
“Nếu như em học thì chắc chắn cũng có thể làm ra món ăn ngon như vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng tự tin nói.
Lục Sênh Hạ vỗ vai của cậu ấy: “Đợi đến khi mẹ em về thì em có thể về nhà rồi, đến lúc đó muốn làm cái gì thì làm cái đó, mẹ chị không thể quản được em nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn vừa mơ hồ nói: “Rõ ràng lúc trước cô rất tốt, tại sao bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy? Em nghi ngờ cô không phải cô của em mà đã bị người ngoài hành tinh chiếm đoạt.”
Lục Sênh Hạ thở dài: “Phụ nữ thời kỳ mãn kinh đều như vậy, tính tình càng ngày càng kỳ lạ, càng ngày càng mẫn cảm, động một tí lại nổi giận. Chị thực sự lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy thì mẹ không chỉ mất chúng ta mà cả bố nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!