Sở dĩ, cô chủ quán biết tên cô là bởi vì Thiên Nhi chính là khách quen ở đây từ những năm cấp ba
Từ mười sáu tuổi cô đã phải tự kiếm tiền để nuôi bản thân. Mỗi tối đi làm thêm về, Thiên Nhi cũng đều ghé qua quán, cô chủ vì thế cũng phần nào biết về hoàn cảnh của Thiên Nhi
-Cho tôi một bát mì vịt tiềm nhé bà chủ!
-Tới ngay, tới ngay
William từ nãy đến giờ vẫn im lặng, sau khi bà chủ rời đi anh cất tiếng hỏi nhỏ Thiên Nhi
-Ăn được không vậy?
-Không có chết
Nghe cô nói, anh chần chừ rồi đưa một miếng hoành thánh vào miệng nhai
-Lần đầu anh ăn ở nơi thế này nhỉ? Thế nào, có ngon không?
-Tạm được
-Nè, cô nói thử xem nếu lỡ ngày mai tôi lại được lên bảo thì sao?
William định gắp một đũa mì nhưng lại hỏi tiếp. Thiên Nhi thở dài, cất tiếng
-Người ta sẽ không nghĩ anh đến mấy chỗ này đầu. Yên tâm đi
-Mà tôi cũng không ngờ là mình lại ngồi ăn cùng anh
Anh nghe Thiên Nhi nói thì lại tự luyến
-Cô không ngờ mình lại ngồi ăn với một Thái tử đẹp trai, tài giỏi như tôi đúng không?
Không mà là không ngờ lại ăn cùng người mình ghét
-Con nhóc này
Mặc kệ ánh mắt William đang liếc mình, Thiên Nhi vẫn tiếp tục thưởng thức bát mì
-Tại sao cô ghét tôi?
Cô dừng lại suy nghĩ rồi trả lời
-Bởi vì anh đào hoa à không phải gọi là lăng nhăng mới đúng. Ai lấy phải anh chắc là xui xẻo lắm
-Sao cô không nghĩ là tôi có lý do
-Người có địa vị như anh thì cần gì lý do với không lý do. Chẳng phải thích thì sẽ có sao, tôi không tin anh nói đầu
-Từ nhỏ tôi không có bạn cũng là vì cái danh "thải tử", cuộc sống thật sự rất buồn chán. Lúc đầu tôi muốn tìm một người bạn gái nhưng họ đến với tôi không vì mục đích này thì cũng vì mục đích khác. Họ thỏa mãn tôi, tôi cho họ tiền. Cuối cùng việc tìm bạn gái lại trở thành tìm bạn giường
-Sao cô không nghĩ là tôi có lý do
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!