William đành nhượng bộ đưa tay ra một lần nữa. Thiên Nhi không muốn ngồi mãi nên cũng đành nắm lấy tay anh ta đứng dậy
-Nè, lên xe đi tôi đưa cô về nhà
Anh lại cảm thấy áy náy đôi chút nên cất tiếng đề nghị. Thiên Nhi cũng biết với tình hình hiện tại không biết đến khi nào mới về được đến cửa hàng nên miễn cưỡng gật đầu
William nắm lấy cổ tay cố vòng qua cổ, đặt bàn tay của mình lên eo cô để dìu Thiên Nhi lên xe
-Biến thái, ai cho anh đụng vào người tôi
Thiên Nhi bị tay anh vòng qua eo nên nhất thời hoang mang. Cánh tay đang choàng qua cổ, Thiên Nhi liền nhéo lấy tai William mắng
-Nếu không làm vậy sao tôi dìu được cố? Bỏ tay cô ra và ngậm miệng lại
-Hứ
Cô đành nghe theo lời anh, chưa được mười giây William lại lên tiếng
-Nè, cô ăn cái gì mà nặng quá vậy
-Sao anh nhiều chuyện quá vậy?
Sau khi được ngồi vào xe, William bắt đầu cài dây an toàn, khởi động xe rồi đặt tay lên vô lăng
-Nhà cô ở đâu?
Đi thẳng
Chiếc xe mắc tiền bắt đầu lăn bánh, Mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, William nhàn nhạt lên tiếng
-Xem ra cô cũng gan thật, sau mẹ tôi cô là người đầu tiên dám nhéo tai tôi đấy
Thiên Nhi không đáp, cô nhìn lên kính chiếu hậu thấy dáng vẻ của William lại thầm nghĩ
-Dáng vẻ tập trung này nhìn anh ta cũng đâu có tệ
Vừa có suy nghĩ đó, cô lại lắc lắc đầu phủ nhận sau đó lại lấy tay tự đánh vào đầu
Chưa đầy mười phút thì cũng đã đến cửa hàng, được William dìu vào bên trong. Thiên Nhi không còn dùng giọng gắt gỏng lúc nãy nói với anh
-Ngồi xuống đi...tôi lấy nước cho
-Nhìn chân cố xem, bị như vậy mà vẫn đi được à?
Thiên Nhi không đáp, cô đang tìm kiếm gì đó trong túi xách. Nét mặt bình thường dần chuyển sang hơi hoảng hốt rồi cất tiếng
-Ví tiền của tôi đâu rồi? Rõ ràng tối bỏ trong này mà
-Cô tìm lại thử xem
Thiên Nhi trúc ngược túi xách, các vật đều lần lượt rơi xuống bàn, cô lẩm nhẩm
Điện thoại, son, chìa khóa, thẻ ATM, sổ tay, bút...
-Áoa ví tiền của tôi mất rồi. Ví đó là của Nguyệt Nguyệt tặng tôi đấy
Cô dùng giọng có chút buồn bã nói. William đang có suy nghĩ, hình như anh nhớ ra gì đó
-Phải rồi, nhất định là rơi trên đường. Đợi một lát tôi sẽ mang về cho cô
Nói rồi, anh đi ra xe quay lại con đường lúc nãy. Loay hoay tìm mãi nhưng cũng chẳng tìm thấy ví tiền rơi ở đầu
-Fuck
William bức tức chửi thề một tiếng. Còn chưa đầy hai mươi phút mà ví lại không cánh mà bay. Cố gắng tìm kiếm thật kĩ nhưng kết quả bằng không, cuối cùng anh đành phải quay về cửa hàng
-Thế nào, ví của tôi đâu
Vừa thấy William, Thiên Nhi liền cất lời hỏi, vẻ mặt mong đợi vô cùng. Nhưng đáp trả cô lại là cái lắc đầu của anh
-Không...thấy
Vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt Thiên Nhi sau đó cô liền nhìn William tức giận nói
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!