Hy Nguyệt nhắm mặt, cô đỉnh nhảy lầu để tự kết liễu đời mình, không ngờ có tiếng của người nào đó chạy lên
Lúc đây cô vẫn nuôi hy vọng người đấy là chồng cô, Lục Lãnh Phong nhưng ai mà ngờ ngoảnh mặt nhìn lại là một người hoàn toàn xa lạ
Anh ta thở gấp vì chạy, mồ hôi còn lấm tấm trên trán
Đừng, em không được tự tử
Hy Nguyệt nhìn chàng trai trước mặt rồi lại hướng mắt về bầu trời hoàng hôn mà cười khổ. Dường như nó rất giống với cô lúc này, ảm đạm và buồn bã đến nao lòng
-Tôi sống hay chết thì có ai mà quan tâm. Đến cả một người nhà cũng chẳng có thì tôi sống còn ý nghĩa gì. Anh cứ mặc kệ tôi đi
-Ai nói với em là em không có người nhà!!
Cô ngoảnh mặt, bày ra vẻ ngạc nhiên nhìn anh ta
-Em còn có ông ngoại, có cậu mợ còn có cả anh họ nữa. Em có muốn đi theo anh không?
-Thật chứ? Anh không gạt tôi chứ?
Nghe người trước mặt nói chẳng hiểu sao Hy Nguyệt lại vô cùng tin tưởng. Chắc có lẽ là vì màu tóc của anh ta rất giống với cô nên mới sinh ra cảm giác
đó
Đương nhiên là thật. Vậy em chịu đi theo anh chứ?
-Ừm
Nhìn anh chàng trước mắt, sơ mi họa tiết baroque, quần jeans đen chẳng khác gì một chàng badboy nhưng Hy Nguyệt lại bất giác gật đầu. Mà kệ đi, dù sao cũng chẳng còn gì để mất sợ gì bị anh ta gạt
Cô từ từ rời khỏi lan can, đi theo anh chàng lạ mặt đó về lại phòng bệnh
-Em thay quần áo này đi, anh sẽ ở ngoài này đợi
2
Nghe anh ta nói, Hy Nguyệt nhìn lại trên người mình. Đúng là quần áo bệnh nhân này không thích hợp để rời khỏi đây. Cô nhận quần áo rồi đi vào toilet thay ra
Xong xuôi mọi thứ, cô và chàng trai đó rời khỏi bệnh viện một cách thuận lợi. Các bác sĩ, y tá chẳng có ai đang nghĩ là cô trốn viện cả
Hai người bước lên chiếc ô tô mà anh ta đã chuẩn bị sẵn, người tài xế sau khi khởi động xe thì cũng lái đi
Không khí trên xe vô cùng im lặng, nhìn theo con đường này thì không phải là đến sân bay sao? Chẳng lẽ anh ta lừa để bán cô sang nước ngoài?
Trong lòng cô gáy lên một chút bất an nhưng mà Hy Nguyệt lại quyết định chơi lớn một phen. Liều thì ăn nhiều cơ mà!!!
Bước lên máy bay, nội thất bên trong rất khác so với những chiếc mà Hy Nguyệt từng được thấy trên ti vi
Nhắc lại thì Hy Nguyệt mới nhớ trên thân của máy bay còn được khắc to chữ "Henry" và trừ bốn người đàn ông vest đen đi theo để hộ tống thì nó...hoàn toàn không còn ai khác
-Chẳng lẽ là máy bay tư nhân?
Hy Nguyệt cũng không thể không tin, cô lấy tay che miệng mình tỏ vẻ bất ngờ. Chàng trai đó chẳng mấy ngạc nhiên, anh ta cười rồi nói
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!