Chương 17: Làm Tôi Mất Mặt
15 phút sau cô vẫn chưa hề ngừng khóc
-Âyyy cô nín được rồi đó
Lãnh Phong có hơi mất bình tĩnh
-Hức...hức
Anh nắm lấy tay Hy Nguyệt kéo lại phía mình sau đó vòng tay qua eo cô
-Tôi bảo cô nín ngay nếu còn khóc nữa tôi lập tức ăn cô ngay tại đây
Anh cũng bá đạo quá rồi có Tiểu Giang ở đây mà lại có thể nói ra những lời như vậy
Mặt dày quá rồi!!!!
Còn Tiểu Giang, anh đang cố làm như không nghe thấy gì cả để tiếp tục lái xe về biệt thư. Bây giờ anh kiểu "tôi không nghe, tôi không thây gì cả"
Nghe anh nói như vậy Hy Nguyệt vội lấy hai tay lau đi nước mắt rồi đẩy anh ra, hít một hơi thật sau để điều chỉnh tâm trạng ngăn cho nước mắt không rơi bởi vì cô biết mình đã khóc đủ rồi, yếu đuối đủ rồi
Một lúc sau, cô cúi mặt xuống mới mở lời với anh
-Sao anh biết tôi ở đấy mà đến?
-Quản gia nói cho tôi
-Dù sao cũng cảm ơn anh
Hy Nguyệt khẽ mỉm cười
Trái lại thái độ của cô, gương mặt anh vẫn không để lộ một chút cảm xúc nào
-Đừng hiểu lầm chẳng qua tôi sợ cô mang danh thiếu phu nhân Lục gia đến đó làm tôi mất mặt thôi
Từng lời từng chữ như tát vào mặt Hy Nguyệt vậy mà vừa lúc này còn tưởng anh đến bảo vệ mình để rồi bây giờ nhận lại bốn từ "làm tôi mất mặt"
Lúc anh bước vào Diệp gia bảo vệ Hy Nguyệt, cô đã động lòng với anh. Cứ ngỡ là Lãnh Phong đã có cái nhìn tốt về cô nào ngờ...............Là cô nghĩ nhiều rồi
-Thì ra là mất mặt
Hy Nguyệt nói chỉ vừa đủ nghe xem ra có phần hơi thất vọng
-Anh xem như tôi chưa nói gì đi
Nói xong mắt cô cứ dán ra phong cảnh ở ngoài xe
"Hy Nguyệt ơi là Hy Nguyệt mày chỉ tự suy diễn thôi, làm sao anh ta có thể vì mày chứ. Người ta là Lục tổng mày vốn dĩ đã không xứng. Nhất định không được động lòng, không được động lòng"
-Sao còn chưa xuống cô định ngồi trên đó luôn à
Hy Nguyệt cứ suy nghĩ mãi mà về đến Anotole lúc nào không hay
Cô mở cửa bước xuống không thèm nhìn anh rồi đi về phía Tiểu Giang kéo chiếc va-li đi thẳng vào nhà
-Lục tổng hình như phu nhân giận rồi
-Cậu nhiều chuyện quá rồi đó
Ngưng một chút rồi nói tiếp
-Giận thì càng tốt
Bước vào cửa quản gia cất tiếng hỏi cô
-Thiếu phu nhân sao cô về rồi?
-À con thấy hơi mệt thôi con lên phòng trước
*Cạch*
Hy Nguyệt mở cửa phòng bước vào, bỏ vali sang một bên rồi nằm dài trên chiếc giường, tiện tay với lấy một tấm ảnh trên tủ đầu giường
Người trong bức ảnh là một người phụ nữ tầm hai mươi lăm, ba mươi tuổi đang nắm tay một đứa bé
-Mẹ, con nhớ mẹ quá
-Bây giờ chẳng ai đối xử tốt với con nữa rồi hức... hức
Cô lại khóc!!!
Hy Nguyệt cứ cầm lấy bức hình, khóc thút thít. Còn ai đó thì đứng ở ngoài cửa phòng nãy giờ
-Lại khóc nữa rồi, con gái chẳng lẽ ai cũng dễ khóc giống vậy sao
Thở dài một tiếng rồi anh cũng đi xuống lầu. Trong phòng Hy Nguyệt cứ khóc, khóc mãi đến ngủ đi lúc nào cũng không hay
...----------------...
Bốn giờ chiều
Hy Nguyệt dần dần mở mắt ra rồi đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân
Nhìn bản thân trong gương cô không khỏi kêu trời. Đôi mât vì khóc mà đã sưng hết cả lên. Sao tiều tụy vậy nè
Một lúc sau cô bước ra khỏi phòng tắm. Khóc xong nên tâm trạng đã tốt hơn nhiều sau đó cô bước xuống lầu
-Thiếu phu nhân
Cô mỉm cười nhìn quản gia rồi cất tiếng
-Anh ta đâu rồi bác
-Ý cô là thiếu gia sao? À sau khi đưa phu nhân về cậu ấy ở lại một lúc rồi đi rồi ạ
Cô gật gật mấy cái tỏ ý đã hiểu
*Ting,ting,ting*
Tiếng chuông từ ngoài cổng vang lên mấy tiếng
-Cô cứ ngồi ở đây đi để tôi ra mở cổng cho
-À dạ
Hy Nguyệt nghe tiếng giày bước vào nên cũng ngước nhìn à thì ra là Lục Giai Lạc, em gái của hắn
-Hello chị dâu lâu quá không gặp
Giai Lạc tháo chiếc kính râm ra, tươi cười cất tiếng
-Giai Lạc? à em mau ngồi xuống đi để chị lấy nước cho
Một lúc sau Hy Nguyệt từ bếp bước ra trên tay cầm theo một ly nước cam
-Nước nè em uống đi
-Dạ
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!