-Nhóc con, em đang trồng hoa gì vậy?
Nghe tiếng nói, cô giật mình y như đang làm chuyện xấu sau đó hơi ngước mặt lên, là người hôm bữa ở công viên đây mà
-Là...cẩm tú cầu
Hy Nguyệt đáp lời Lục Lãnh Phong rồi tiếp tục hỏi
-Anh đến đây làm gì vậy?
-Tôi đến để bàn công việc với ông chủ của em
-Ý anh là cha của em sao?
Anh hơi ngạc nhiên, không lẽ đây là nhị tiểu thư của gia tộc Diệp? Nếu là tiểu thư sao lại làm công viên chẳng khác gì người hầu?
-Ha? à...ům
Hy Nguyệt sau đó vẫn cúi xuống tiếp tục công việc trồng hoa đang dở dang. Lục Lãnh Phong suy nghĩ một lát rồi cất giọng trầm trầm
-Nhóc con, tôi và em gặp nhau tận hai lần có khi nào sau này em trở thành vợ của tôi không?
-Em chỉ mới có mười lăm tuổi làm sao gả cho anh
-Vậy thì ba năm nữa là nhóc con đủ tuổi để gả cho tôi rồi
Lục Lãnh Phong bỏ hai tay vào túi quần, giọng điệu trêu chọc Hy Nguyệt. Anh cứ luôn miệng gọi nhóc con khiến cô có hơi khó chịu
-Em lớn rồi em không phải nhóc con. Nhưng mà mười tám tuổi em không gả đầu
-Thế em muốn như nào?
Hy Nguyệt suy nghĩ một lát rồi đáp lời anh, trong lúc đó cô vẫn còn rất trẻ con và hồn nhiên
-Tám năm nữa
-Lâu quá, tại sao phải là tám năm?
-Vì em thích số tám thôi
Cô cười tinh nghịch nhìn Lục Lãnh Phong, anh cũng chắc nịch mà hứa với cô
-Được, năm em hai mươi ba tuổi anh sẽ đến đây. Đến lúc đó em không được quên anh
Sau cuộc gặp gỡ ở Diệp gia, anh và cô trong tám năm cũng chưa từng gặp lại. Trong tám năm đó, Hy Nguyệt vì muốn kiếm thêm tiền mà cô làm thêm khắp nơi. Sáng học, tối làm cuộc sống cô vẫn như vậy dần dần cũng quên đi sự tồn tại của lời hứa năm đó
Kết thúc dòng hồi tưởng, Hy Nguyệt lại ngớ người ra. Tại sao lại quên ngay chuyện quan trọng này. Bây giờ cô đã hiểu rồi dù biết nguy hiểm nhưng để hoàn thành lời hứa Lục Lãnh Phong bằng lòng để Hy Nguyệt hận mình
Nói tới đây, cô lại nhớ lại trong tám năm đó cuộc sống ở Diệp gia có đối phần dễ thở hơn trước. Họ không còn bắt cô làm những công việc nặng hay đánh đập cô thường xuyên. Không lẽ...đây cũng là do anh nhúng tay vào?
Cô siết chặt lá thư trong tay, nước mắt cứ thi nhau trào ra
-Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà em chưa được biết nữa hả Lãnh Phong?
Một tháng dần trôi qua, mọi chuyện vẫn cứ như thế không có gì thay đổi. Trong một tháng nay, Hy Nguyệt mỗi ngày đều đến bệnh viện đi trò chuyện với Lục Lãnh Phong và hôm nay cũng thể
Khánh Hà mở của phòng đem lên cho chủ tịch một tập hồ sơ, cô có chút ngạc nhiên nhìn Hy Nguyệt
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!