Chương 747: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (4)
Sau đó, không nói một câu nào.
Dắt cô bé lên xe, Lâm Quang Tuyển khởi động xe, dọc đường đi, Khả Hân không còn tò mò ngó ra xem phong cảnh ngoài xe nữa, chỉ ngồi yên lặng, không nói câu gì, trên gương mặt non nớt cũng không nhìn ra được tâm trạng gì cả.
Muốn mở miệng an ủi đứa nhỏ này, nhưng lời muốn nói đến bên miệng rồi lại không biết nên nói như thế nào.
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài lựa chọn im lặng.
Xe chạy được một đoạn, vẫn không đi lên đường cao tốc, tôi hơi ngập ngừng nhìn Lâm Quang Tuyến nói: “Chú Lâm, chúng ta đi nhầm đường rồi sao?”
Chú ấy nhìn gương chiếu hậu, hơi mím môi, dừng một lúc mới nói: “Cô chủ, hình như có người theo dõi chúng ta.” Tôi nhíu mày, nhìn lại phía sau xe, thấy một chiếc xe van màu xám vẫn luôn đi ở phía sau, tôi sững sờ một chút, quay đầu lại nhìn Lâm Quang Tuyến rồi nói, “Chú Lâm, xe này theo chúng ta bao lâu rồi?”
“Từ lúc đi ra khỏi thôn vẫn luôn bám theo, ban đầu tôi chỉ nghĩ là trùng hợp, nhưng không ngờ khi tôi đi đường vòng, bọn họ vẫn đi theo” Lâm Quang Tuyến vừa lái xe vừa nói.
Tôi mím môi: “Chẳng lẽ là người của Vương Bảo Quý bên kia?” Nhưng nhắc đến thì lại thấy không phải, theo tính cách của Vương Bảo Quý, anh ta sẽ không làm vậy.
Lâm Quang Tuyến lắc đầu, mở miệng nói: “Không giống” Ngừng một lát, chú ấy nói tiếp: “Muốn cắt đuôi không?” Tôi lắc đầu: “Không cần, chúng ta cứ đi về bằng đường bình thường vẫn đi, không cần để ý, để xem bọn họ định đi theo chúng ta bao lâu” Suốt đường đi, Khả Hân không nói câu nào, tôi gửi tin nhắn cho Lâm Uyên hỏi thăm tình hình của Tuệ Minh, Lâm Uyên bên kia nói không có vấn đề gì lớn, vừa mới điều trị bằng hóa chất xong, vào phòng vô trùng rồi, bây giờ bà ấy không thể ở cạnh chăm sóc cho con bé.
Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Phó Thắng Nam, nhưng ngôi trong xe hồi lâu, thấy hơi say xe, bụng có chút khó chịu nên tôi quyết định tạm thời không gọi nữa.
Cuối cùng vất vả mãi mới đến thành phố Tân Châu thì cũng đã là nửa đêm rồi, Lâm Quang Tuyến bế Khả Hân đã ngủ lên phòng, sau đó báo cáo lại rồi rời khỏi.
Tôi tiễn chú ấy tới cửa, thấy chú ấy nhìn khắp bốn phía, mắt hơi nhíu rồi dừng lại nhìn tôi nói: “Nếu buổi tối xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.”
Nghĩ lại, có lẽ liên quan đến chiếc xe van theo đuôi chúng tôi ngày hôm nay nên chú ấy mới đặc biệt căn dặn một tiếng, tôi gật đầu. Sau khi tiễn chú ấy đi xong, tôi trở vê phòng, sau đó thuận tiện khóa kỹ tất cả các cửa, vào phòng đã thấy Khả Hân ngủ ngon lành.
Trở lại phòng ngủ, định gọi điện thoại cho Phó Thắng Nam, mới chuẩn bị quay số, đã có ai gọi vào máy, là số của Phó Thắng Nam, tôi nhấn nghe máy, giọng nói trâm thấp từ đầu bên kia truyên tới: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ban ngày không gọi được cho em?”
“Em và chú Lâm về quê của Khả Hân, ở đó không có tín hiệu, vừa mới về đến nhà, anh ở bên đấy thế nào rồi?” Tôi nói, vừa đi đến ban công ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vừa nói chuyện với anh ấy.
“Ừ, sự việc có chút rắc rối, có điều cũng không phải vấn đề gì lớn cả, Trần Văn Nghĩa đã quay trở lại thành phố Tân Châu, nếu em có chuyện gỉ thì liên hệ với anh ta luôn, anh hết bận chuyện bên này sẽ lập tức trở về”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, không có chuyện gì cả, đóng cửa số lại, tiếp tục nói điện thoại: “Em nhận Khả Hân làm con nuôi chúng ta, Phó Thăng Nam, em còn muốn cho Tuệ Minh làm phâu thuật, làm một cách đường đường chính chính”
Đầu điện thoại phía bên kia không có âm thanh gì nữa, yên lặng một lúc lâu, tôi tưởng anh ấy tức giận rồi, không muốn nói với tôi nữa, im lặng một lúc anh mới mở lời: “Thẩm Xuân Hinh, em đã từng nghĩ qua chưa, em với cha mẹ của đứa nhỏ kia và Mục Dĩ Thâm, bản chất có gì khác nhau?”
Không khác nhau, cha mẹ Khả Hân muốn tiền, Mục Dĩ Thảm cũng muốn tiền, còn em, chỉ muốn đạt được mục đích của mình Tôi mím môi, cổ găng thuyết phục anh ây: “Em nhận nuôi Khả Hân, sau đó sẽ đối xử với con bé như con ruột của mình, cho con bé một tương lai tươi sáng khác hoàn toàn trước kia.
Sau này, con bé sẽ giống như Tuệ Minh, có nhà họ Phó và nhà họ Mạc làm cho dựa, con đường sau này của con bé sẽ tốt hơn rất nhiều so với lớn lên ở gia đình kia Cứ tưởng răng Phó Thăng Nam sẽ hổi hận vì phản đối tôi, nhưng anh chỉ thờ ơ nói một câu: “Ừ, em nghĩ tất cả những thứ này đều rất tốt” Tôi sững người, ngay sau đó, anh lại nói tiếp.
“Nhưng em từng hỏi đứa nhỏ kia chưa, rằng con bé muốn cuộc sống như thế nào?” Tôi nhíu mày, đột nhiên hơi nóng giận, không phân phải trái đúng sai nói: “Phó Thăng Nam, em biết Tuệ Minh không phải con gái ruột của anh, con bé có ra sao anh cũng sẽ không đau lòng khó chịu gì hết. Em cũng biết rõ, anh là một người cao thượng vĩ đại từ trong cốt tủy, anh cho răng em không nên tổn thương một đứa trẻ vô tội như vậy.
Nhưng em thực sự xin lõi, từ nhỏ em đã là một người vô cùng ích kỷ, Tuệ Minh là do em nuôi lớn, em không thể nhìn con bé tiếp tục chịu đau đớn dân vặt như thể nữa, vì vậy, em nhất định phải làm thế này”
Phía bên kia hình như cũng đành chịu, một lúc sau, anh nói: “Thẩm Xuân Hinh, Tuệ Minh cũng là con của anh, trước kia hay bây giờ và cả sau này đều vậy, em muốn cứu con bé, anh càng muốn hơn, nhưng mà chúng ta cũng phải hiểu rõ ràng, mồi quyết định của chúng ta ở thời điểm này sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với tương lai”
Có thể anh ấy đúng, nhưng bây giờ, tôi đã đặt hết hy vọng lên Khả Hân, tôi thực sự không tìm được biện pháp nào khác nữa Đối với chuyện phẫu thuật của Tuệ Minh, Phó Thäng Nam không đồng ý để Khả Hân cấy ghép, nên chúng tôi không cùng quan điểm.
Ngày hôm sau Có lẽ do đang mang thai, tôi cực kỳ ham ngủ, khi tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài sân. Tôi kéo rèm cửa số ra, thấy Khả Hân vân còn mặc quần áo ngủ, đầu tóc hơi rối vì mới ngủ dậy, phía ngoài là Âu Dương Noãn đã lâu không gặp.