“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Tuệ Minh thấy tôi ngơ ra, giơ tay lắc lắc trước mặt tôi, mở miệng nói: “Mẹ đừng lo lắng, con thật sự không hề sợ hãi chút nào, bà ngoại nói trên thế giới này có rất nhiều người bênh, chỉ cần nghe lời bác sĩ là sẽ khỏi ngay” Tôi gật đầu, ngực đau đến mức khó chịu, tôi biết một khi mình mở miệng thì tất cả sẽ vỡ òa ra, thấy Lâm Uyên tiến vào, tôi nhìn Tuệ Minh nói: “Tuệ Minh nói chuyện cùng bà ngoại nhé, mẹ đi ra ngoài một lúc!” Lâm Uyên thấy tôi phải đi, muốn hỏi nhưng thấy tôi đi gấp nên lại thôi. Tôi đi đến trước cửa thang máy, nước mắt vẫn không kiềm chế được mà lã chã chảy ra, Phó Thắng Nam gọi điện thoại mãi, tôi cố gắng một lúc mới nghe được.
Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, đợi một lúc anh mới cất lời: “Ăn cơm tối chưa, Tuệ Minh có khỏe không?” “Cũng ổn” Tôi gật đầu nói: “Bên phía Trịnh Tuấn Anh thế nào, anh ta đồng ý xét nghiệm chứ?” “Ừ, ngày mai anh dẫn anh ta tới bệnh viện, em làm sao vậy, giọng khàn thế, vừa mới khóc sao?” Tôi muốn phủ nhận nhưng trong lòng biết rõ không thể gạt được anh, nói: “Tuệ Minh gầy đi nhiều quá, em đau lòng đến khó chịu” Chuyện gặp Mục Dĩ Thâm tôi không biết phải nói với anh thế nào, hơn nữa tôi cũng chưa biết rõ rốt cuộc Mục Dĩ Thâm muốn làm gì, còn về việc ghép thận, tôi nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi †ại sao Mục Dĩ Thâm lại nói có thể tìm được một quả thận phù hợp một cách dễ dàng như vậy.
“Đừng lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ không để Tuệ Minh xảy ra chuyện, nghe dì nói em có chút mệt mỏi, lát nữa trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân mình mệt” Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng, tôi nghĩ mấy năm gần đây tính tình anh ngày càng trở nên tốt hơn rồi.
Tắt điện thoại, tôi ngây người ở cửa thang máy một lúc, u Dương Noãn gọi điện thoại tới khiến tôi nhất thời chột dạ, nhưng vẫn nghe máy.
Như mọi lần, cô ấy nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu có thể đến sân bay đón bọn mình không? Bọn mình vừa xuống sân bay, vẫn chưa quen đường lắm” Tôi sửng sốt: “Cậu tới thủ đô?” “Đúng vậy, lần trước mình gọi điện cho Mục Dĩ Thâm, anh ấy nói cậu gần đây luôn lo lắng cho chuyện của con gái, mặc dù mình không giúp được gì nhiều nhưng có thể giúp cậu chăm sóc con bé, cậu yên tâm mình tới thủ đô sẽ không làm phiền cậu đâu” Cô ấy nói lèo lèo một lượt khiến tôi ngây ngẩn cả người.
Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, cánh mũi có chút cay cay, nói: “Cảm ơn cậu, mình..” “Ôi, đừng có khách sáo như thế, mau tới đón bọn mình đi, thủ đô lạnh quá, biết thế mã mặc nhiều quần áo hơn, cậu không biết mình vừa xuống máy bay đã thấy lạnh thế nào đâu” Cô ấy oán giận nói qua điện thoại.
Tôi khẽ cười, nói: “Được, mình tới ngay đây, ơ cái gì, bọn mình? Cậu tới với ai?” “À, một người bạn mới của mình, cô ấy tới thủ đô công tác, trùng hợp bọn mình đi cùng nhau, lát nữa giới thiệu cho cậu làm quen” Cô ấy nói, có lẽ vì quá lạnh, cả hàm răng cũng run lên.
Tôi đáp lại rồi cúp điện thoại, nói vài câu với Lâm Uyên rồi rời khỏi bệnh viện.
Thủ đô đã vào đông rồi mà cậu ấy lại mặc ít quần áo, giờ tôi quay về lấy quần áo thì không kịp nữa nên chỉ có thể đến thẳng sân bay đón cậu ấy về biệt thự.
Gọi xe dưới bệnh viện không dễ, tôi đợi ở cổng một lúc lâu cũng không bắt được chuyến nào, có chút bực mình.
“Thẩm Xuân Hinh!” Nghe thấy có người gọi tên mình, tôi sửng sốt, nhìn xung quanh, thì thấy Hồ Diệp khiến tôi hơi bất ngờ.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, tóc vấn lên, trông trẻ hơn vài phần, còn đeo một đôi khuyên tai trông ưu nhã tri thức, dù đã qua ba mươi tuổi nhưng vẫn lộ ra vẻ mê người của một người phụ nữ trưởng thành.
“Cô bị ốm à? Sao lại tới bệnh viện?” Tôi nhìn cô ấy, cười nói.
Cô ấy lắc đầu, đi đến bên cạnh tôi nói: “Không, là mẹ bạn trai tôi bị ốm, tôi và anh ấy tới đây thăm, vừa rồi tôi còn định gọi-cho cô để hỏi phòng bệnh của Tuệ Minh, chuẩn bị dẫn anh ấy tới thăm Tuệ Minh luôn.
Trong lúc nói chuyện, bạn trai trong lời Hồ Diệp mở cửa chiếc xe màu đen dừng ở ven đường, nhìn chúng tôi chào hỏi.
Hồ Diệp nhìn tôi nói: “Cô muốn đi đâu à? Để chúng tôi đưa cô đi, tầm này không dễ gọi xe, nhân tiện tôi giới thiệu anh ấy với cô một chút, nếu không về sau gặp cũng không biết chào hỏi thế nào: Tôi ngẩn người, nhìn người đàn ông kia cười cười nói: “Tôi muốn đi sân bay, xa lắm, để hôm khác hẹn nhau cùng ăn cơm đi.” “Không sao, hôm nay chúng tôi cũng không có việc gì, tôi đưa cô đi, chúng ta có thể nói chuyện trên đường, tôi biết gần đây cô rất bận, ăn cơm chắc phải rất khó mới có dịp” Hồ Diệp nói rồi kéo tôi lên xe, cùng tôi ngồi ở phía sau.
Lên xe, cô ấy nhìn người đàn ông kia nói: “Nguyên Vũ, chúng ta đến sân bay” Người đàn ông gật đầu, khởi động xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!