Trong khi cô bé đang nói, mẹ của Tôn Thiên Di đang di chuyển chiếc thùng nước ra một cách khó khăn, tôi đi qua giúp bà ấy, cảm thấy không chắc chắn lắm: “Hai người uống nước này sao?” Bà ấy gật đầu, nói: “Thực ra nước này với nước dùng để ăn uống sinh hoạt cũng không khác nhau là mấy, đun lên là uống được hết, không cần chú trọng thế đâu, bên ngoài người ta bán một bình nước hai mươi lăm nghìn đó, tiết kiệm được chút tiền này thì có thể mua được thịt để tầm bổ cho Minh Hạ rồi.”
Bà ấy nói ra câu này một cách rất tự nhiên, dưỡng như vốn dĩ đã là như thể, tôi ngần người ra, thấy hơi xót xa, không biết nên nói gì, giúp bà ấy đặt nước lên kệ để nước, sau khi đưa một chút tư liệu đơn giản cần thiết về việc xin nguồn tài trợ thì liền rời khỏi bệnh viện.
Tôi không về thẳng nhà mà đi đến trung tâm thương mại để mua một chút quần áo và vật dụng cho trẻ con, khi quay trở lại bệnh viện thì không nhìn thấy mẹ của Tôn Thiên Di đây, đứa bé vốn dĩ đang nằm ngủ, nhưng thấy tôi đi vào thì tỉnh, nhìn thấy thôi thì vui vẻ nói: “Dì ơi, dì lại đến rồi!” Tôi gật đầu, đi đôi tất giữ ấm cho con bé rồi nói: “Bà ngoại đâu rồi? Đi đâu thế?”
Con bé nghĩ một hồi rồi nói: “Ban nãy cậu cháu đến rồi, cậu ấy muốn cướp tiền của bà ngoại, bà ngoại đi cục cảnh sát rồi, chắc chắn là để cảnh sát bắt cậu” Tôi không nhịn được mà nhíu mày, trước kia Trần Văn Nghĩa từng nói, Tôn Thiên Di có một người anh trai, cờ bạc thành nghiện, chắc là biết được Tôn Thiên Di có tiền bồi thường cho nên mới đến đây đòi, chỉ là đến nước này rồi mà anh ta vẫn đến đây đòi tiền, e là trong mắt anh ta ngoài cá cược cờ bạc thì chẳng còn gì nữa.
Nhìn nước trong bình đựng, tôi gọi điện theo số điện thoại in trên đó, gọi cho công ty nước uống, một chốc sau đã có người giao nước tới, tôi nghĩ bứa bé này sẽ 8 trong bệnh viện rất lâu, cho nên trả thêm tiền mấy phiếu nước, đưa phiếu nước cho
Minh Hạ, nói: “Minh Hạ, sau này nếu uống hết nước ở trong bình này rồi thì bảo bà ngoại gọi điện cho chú giao nước, đến lúc đó cháu đưa cái phiếu này cho họ là được rồi, được chứ?” Cô bé gật đầu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng may mà có thể hiểu được.
Nói chuyện với cô bé thêm một chút, sau khi cô bé ngủ thì tôi liền đi đến nhà họ Mạc, dạo này Tuệ Minh được nghỉ, không cần đến trường, đoán chừng thời gian này Mạc Thanh Mây với Phó Thắng Nam đối xử với cô bé rất tốt, mua cho cô bé rất nhiều quần áo, đồ chơi, có nhiều thứ cô bé chơi lâu rồi, không dùng đến nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!