Chương 620: Dịu dàng cùng cưng chiều kia làm người ta đau lòng
Phòng bệnh chỉ còn Cố Diệc Hàn, tôi không phải một người giỏi nói chuyện, nhưng tôi biết có một số chuyện nếu không nói ra, có thể sau này tôi và Cố Diệc Hàn sẽ hối hận.
Cho nên, im lặng một lúc tôi cũng nói: “Sáu năm trước, em ở cabin nhìn thấy Henlen, sau nhiều năm như vậy, em vẫn nhớ rõ những hình ảnh lúc đó, khi ấy em không cẩn thận va chạm vào người cô ấy, em ngẩng đầu xin lỗi, nhìn thấy tóc cô có màu vàng, thực sự rất đẹp.
Bị em đụng phải nên cô ấy rất tức giận, nhưng sau khi cô ấy nghe được lời xin lỗi thì cũng không nói gì, em cứ nghĩ rằng tại sao trên thế giới này lại có một người đẹp như thế, đúng là duyên phận. Khi vào khoang thuyền, hai người chúng em ngồi cạnh nhau, mười mấy tiếng đồng hồ, chúng em vui vẻ trao đổi cùng nhau, làm thân với nhau, còn để lại thông tin của nhau, cô ấy còn nói nếu em gặp chuyện gì thì có thể tìm cô ấy!” Cố Diệc Hàn nhìn tôi, ánh mắt như đang dò hòi, dường như không hiểu tại sao tôi lại kể chuyện này.
Tôi lại nói: “Khi đó em muốn đi gặp Phó Thắng Nam, còn gặp được cô ấy là một sự tình cờ, cô gái xinh đẹp kia ấy, em thực sự ấn tượng không thể nào quên được” Ánh mắt tôi nhìn về phía Cố Diệc Hàn, tôi thở dài tiếp tục nói: “Anh có biết hôm nay em gặp Helen, em cảm thấy thế nào không?
Chỉ qua 6 năm ngắn ngủi, cô ấy từ một cô gái xinh đẹp sáng ngời lại biến thành bộ dạng hèn mọn đầy sự tự ti, lôi thôi, nhếch nhác, em không biết nếu ba mẹ cô ấy nhìn thấy sẽ cảm thấy ra sao, nhưng em nghĩ họ sẽ rất đau lòng, đó là đứa con họ cưng chiều yêu thương, sau khi theo anh sao lại trở nên như vậy?
Anh ta nhíu mày, nói một cách sắc bén: “Những gì có thể cho cô ấy anh đã cho, những thứ không thể cho cô ấy, anh không còn cách khác” Tôi cười nhạt: “Anh muốn nói đến tiền sao?” Lúc này tôi bỗng dưng bật cười, nhìn anh nói: “Cố Diệc Hàn, anh nhìn đi, em của 6 năm trước và bây giờ có gì khác nhau?” Anh ta nhìn tôi và mở miệng nói: “Ngày càng trầm ổn!”
Tôi gật đầu: “Em rời khỏi Phó Thắng Nam 5 năm, sống ở Hoài An, trong thời gian này em đã trải qua những ngày tháng đẹp đẽ cùng bình yên, nơi đây có bốn mùa, có hy vọng, tuy rằng em không có nhiều tiền, nhưng thật sự rất thư thái, sau khi Phó Thắng Nam tìm được, anh ấy đưa em trở về, mọi thứ đều rất tốt. Anh ấy và anh không giống nhau, những gì có thể anh ta đều cho em, em rời đi không phải vì không yêu anh ấy hay những gì anh ta dành cho em là không đủ nhiều.
Chỉ đơn giản em không thể quên đi một số chuyện từng xảy ra, nhưng không có nghĩa chúng em không có tương lai. Em cứ nghĩ đời em là khổ nhất nhưng em lại phát hiện, bản thân em rất hạnh phúc, nói cho đúng thì chuyện giữa em cùng Phó Thắng Nam là những chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng anh và Helen thì không như vậy, cô ấy có bao nhiêu đau khổ đều là do anh gây ra, bị chính người mình yêu làm tổn thương còn thê thảm hơn so với việc sống không bằng chết. Cố Diệc Hàn, nếu anh đã cưới cô ấy, đã để cô ấy sinh con cho anh, thì dù anh có ích kỷ đến đâu, anh cũng nên quan tâm đến vợ con mình, anh phải rõ ràng hơn ai hết, chúng ta chỉ là bạn, sau này cũng chỉ có thế. Nhưng Helen là vợ anh, là mẹ của con anh, cả đời này, anh yêu cô ấy nhiều hơn một chút, anh sẽ hạnh phúc hơn một chút, nhưng giờ đây anh lại làm cô ấy tổn thương, sau này anh sẽ tổn thương gấp mười lần” Anh ta nhấp môi nhưng không nói gì, một đôi mắt thâm thúy lộ ra sự suy tư không nhìn rõ cảm xúc, những gì nên nói tôi đã nói, tôi quay người đi xuống lầu.
Bên cạnh phòng khám ở lầu trên có một khu nghỉ ngơi, tôi dạo một vòng mới thấy Helen và chị Lưu. Chị Lưu giúp cô trông con, tóc cô vẫn lộn xôn, khuôn mặt tiều tụy, cô ấy ăn ngấu nghiến những đồ ăn mà tôi mang đến, giống như đồ ăn với cô ấy chỉ đơn giản là lấp đầy bụng, cơ bản không hề có hương vị gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!