Chương 578: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (7)
Không cho cô ấy cơ hội phản bác, tôi tiếp tục nói: “Đừng cứ nhắc đến ngoại hình của cô. Trên đời này còn có rất nhiều người xinh đẹp và tài năng, cô không phải duy nhất. Tốt nhất là hãy luyện tập chăm chỉ, tu dưỡng bản thân. Tự hỏi bản thân xem làm thế nào để được người khác yêu quý? Thích đàn áp lẫn muốn được cưng chiều nịnh nọt, cả hai tính cách đều đáng ghét, ấy vậy mà cô lại có đủ. Vì vậy, cô Chu, cô nên sửa sai, để còn kịp sửa chữa vấn đề!” Dứt lời, tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi nhưng bị Chu Nhiên An chặn lại. Gần như không lường trước được, cô ấy làm đổ cốc cà phê lên tay tôi.
Tôi bị hốt hoàng một lúc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Thẩm Xuân Hinh, đừng tự cao tự đại. Lần trước, cô chỉ dựa vào sự giống như giữa cô và người khác để bên cạnh anh ấy. Tôi nói cho cô biết, một ngày nào đó, cô cũng sẽ chẳng thể bằng tôi. Bởi vì người Phó Thắng Nam quan tâm đã về với anh ấy rồi, sớm muộn gì anh ấy cũng rồi xa cô!” Biết nói gì đây? Thấy cô ấy đau lòng như vậy, tôi không biết phải làm gì cho phải.
Suy cho cũng, cô ấy tổn thương hơn trong chuyện này, nhưng tôi không muốn bị cô ấy bắt nạt.
Cầm cốc cà phê trên bàn, giơ lên trên đầu Chu Nhiên An, tôi hờ hững đổ xuống, cười nói: “Cô Chu, sau này đừng làm cà phê đổ tung tóe như thế. Mất hình tượng lắm, nói thật lòng đấy!” Chất lỏng đặc sệt trượt xuống mái tóc dài, phủ đầy áo và váy của cô.
Cô gái thích mặc đồ trắng bỗng nhiên bị dính cà phê, trông thật không xinh gì cả.
Cô ấy tức đến mức tay chân đều phát run, liền trừng mặt nhìn tôi, “Thẩm Xuân Hinh, cô đúng là chán sống mà…” Khi cô ta giơ tay định đẩy tôi, thì lại bị một lực đẩy mạnh, làm cho ngã vào ghế.
Chuyện bắt đầu âm ï, thu hút rất nhiều người, sự xuất hiện của Cố Diệc Hàn khiến tối ngạc nhiên.
Anh ấy dùng ánh mắt u tối, nhìn Chu Nhiên An ngồi trên ghế, anh lạnh lùng nói: Quá trình trưởng thành như thế nào mà bây giờ lại có suy nghĩ mình đẹp như thần tiên vậy, cô à, sau này ra đường nhớ soi gương nhiều hơn” Sau khi nói xong, anh không quan tâm việc Chu Nhiên An đang bừng bừng lửa giận.
Cởi áo khác ngoài che lên người tôi, anh nhìn tôi và nói, “Đi thôi!” Đi ra khỏi quán cà phê, đến chỗ bãi đậu xe, tôi chủ động nói: “Cảm ơn anhI”. Sau đó trả cho anh chiếc áo khoác đang mặc trên người.
Anh cau mày, không đưa tay ra nhận lấy, chỉ nói, “Khoan hãy trả lại, em cần nó hơn anh!” Tôi nhún vai, đưa áo khoác tận tay anh ấy, “Trông tôi không thảm đến mức ấy đâu, đến lúc tôi phải trở về rồi!” Khi nghe được điều này, anh chẳng nói chẳng rằng, sự mất mát và bất lực hiện rõ trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Trở lại biệt thự, Âu Dương Noãn còn chưa đến, tôi ngồi ở phòng khách, có chút mất tập trung.
Mạc Hạnh Nguyên đột ngột đến thành phố A để làm gì? Đến để tìm Phó Thắng Nam? Dựa trên những gì tôi biết về cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không làm như vậy, dù sao cô cũng là một người kiêu hãnh. Phó Thắng Nam đã từ chối cô ấy, vì vậy cô ấy sẽ không mặt dày đến tìm gặp anh.
Vậy cô ấy đến đây làm gì? Suy nghĩ quá nhiều dễ gây đau đầu, ngồi trên ghế sô pha được một lúc thì chuông điện thoại bỗng đổ chuông.
Còn tưởng là Âu Dương Noãn, hóa ra là Phó Thắng Nam gọi đến, hỏi, “Ăn cơm chưa?” Tôi sửng sốt một chút, mới nói: “Em không đói lắm!” “Ý là không muốn ăn phải không?” Nghe giọng điệu của anh, cứ như đang mắng một đứa trẻ.
Tôi còn chưa tìm được lời nào để trả lời anh, anh đã nói tiếp: “Trần Văn Nghĩa một lát nữa sẽ mang đồ ăn đến cho em, một là ăn no, hai là khi anh về sẽ xử lý em” Lời này cũng giống như đang mắng trẻ con, tôi mím môi lẩm bẩm: “Em đã bảo là không đói mà, sao còn làm dữ vậy?” Chuông cửa bên ngoài vang lên, đầu bên kia điện thoại nói: “Là Trần Văn Nghĩa đấy, em ra mở cửa đi, nhớ ăn cho no” “ỒI” Tôi nói, không khỏi cong môi, đứng dậy mở cửa, quả nhiên Trần Văn Nghĩa đang ở bên ngoài cửa đợi.