Chương 519: Có được tất có mất 7
Nhìn thấy chúng tôi, Âu Dương Noãn nói: “Có lẽ cô ấy gãy xương rồi, nên đến bệnh viện một chuyến xem sao” Thấy đôi mắt Chu Nhiên An đỏ lên, tựa như đang cố gắng nhẫn nhịn để bản thân không khóc lên, tôi sửng sốt, mở miệng nói: “Anh đưa cô ấy đến bệnh viện trước đi. Lát nữa bọn em còn có chút việc, không thể đưa cô ấy đi được” Lời này là lời tôi nói với Phó Thắng Nam.
Âu Dương Noãn nhìn tôi, có chút nóng nảy, nhíu mày nói: “Lát nữa tôi không bận gì cả, để mình đưa cô ấy đi!” “Không cần, không nghiêm trọng như vậy, tôi có thể tự đi được.” Chu Nhiên An mở miệng, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, hai chữ oan ức viết hết lên trên mặt.
Phó Thắng Nam nhìn tôi một cái, ánh mắt chiếu thẳng vào tôi. Tôi đưa tay kéo ống tay áo của Âu Dương Noãn, mở miệng nói với cô ấy: “Lát nữa cậu theo mình đến công ty một lát, để Tổng giám đốc Phó đưa cô ấy đi đi!” Âu Dương Noãn nhíu mày: “Tổng giám đốc Phó?” Sau đó nhìn về phía Phó Thắng Nam mang ý dò hỏi.
Đột nhiên, Phó Thắng Nam không nhìn tôi nữa. Anh đi đến ôm ngang người Chu Nhiên An lên, cứ thế đi thẳng không nói tiếng nào.
“Đệt!” Âu Dương Noãn mở miệng, nhìn tôi bày ra dáng vẻ rất muốn khóc nói: “Thẩm Xuân Hinh cậu có bị bệnh không thế? Anh ấy là người đàn ông của cậu đấy! Cậu cứ đẩy anh ấy ra ngoài như thế mà được à? Cậu điên rồi?” Tôi cảm thấy hơi buồn phiền, lạnh nhạt nói: “Mình và anh ấy đã chẳng còn tý quan hệ gì nữa rồi. Đi thôi, đến Tập đoàn Thuận Phát với mình nào.
“Cái gì gọi là không có tý quan hệ gì nữa rồi.
Bộ cậu mù hả, không nhìn thấy ánh mắt Phó Thắng Nam nhìn cậu thế nào à? Sao cậu lại phải đẩy anh ấy ra xa mình như thế? Nếu anh ấy có làm cái gì không tốt, cậu nói rõ ràng với anh ấy là được. Đâu cần phải dùng loại này bạo lực lạnh nhạt này để làm tổn thương người ta thế chứ? Thẩm Xuân Hinh, cậu đáng sợ quá rồi.”
Cô ấy vô cùng tức giận, nói xong mấy câu đó cũng không thèm đợi tôi cứ thế đi thẳng Tôi thấy có chút ngạc nhiên, đột nhiên phát hiện có vẻ như cô ấy rất tức giận, liền nhanh chóng đuổi theo bước chân cô ấy. Đuổi kịp rồi, tôi kéo cô ấy lại nói: “Âu Dương Noãn, đây là việc của mình, cậu không cần để bụng cũng không cần tức giận như thết”
Đột nhiên cô ấy đứng lại, quay đầu nhìn tôi, trong đôi con ngươi trong veo ngập tràn nỗi thất vọng: “Đúng vậy, những chuyện này đều là chuyện của cậu. Mình đây chỉ là một người ngoài không hơn không kém, thế nên không cần tức giận để làm gì. Thế nhưng Thẩm Xuân Hinh này, lòng người chỗ nào cũng là thịt cả, cậu có biết tại sao mình tức giận không?” “Lúc gặp cậu ở Myanmar, từ lần đầu tiên không nói với nhau câu nào cho đến khi ăn ý với nhau lúc trốn đi, mình đã biết, cậu là một cô gái rất thông minh. Sau đó từ lúc chúng ta sống bên nhau trong rừng rậm mãi cho đến cậu nghĩ ra biện pháp cứu chúng ta thoát khỏi tay anh Bảo.
Mình luôn cảm thấy cậu là một người dũng cảm, trọng tình trọng nghĩa. Mình cảm thấy chúng ta như người nhà của nhau vậy. Thế nên sau khi về nước mình đã quyết định, nhất định phải trở thành bạn tốt của cậu, đi khắp muôn nơi với cậu.” “Thế nhưng lúc này đây mình thật sự rất tức giận. Bởi vì đột nhiên mình cảm thấy cậu không giống với những gì mình đã từng tưởng tượng.
Mình không giận cậu, mà là đang tự giận chính bản thân mình. Cả một quãng thời gian dài như vậy, cậu vốn chưa hề xem mình là bạn, đúng không?” Tôi lập tức lắc đầu: “Không phải!” Cô ấy “A” lên một tiếng nói: “Không phải? ‘Thẩm Xuân Hinh, cậu đã thật lòng trao tim, trao phổi cho người khác bao giờ chưa? Cậu chưa từng yêu Phó Thắng Nam, cũng chưa bao giờ xem chúng mình là bạn. Hay nói đúng hơn là, từ đầu tới cuối cậu chỉ xem tất cả chúng mình như người qua đường trong sinh mệnh của cậu thôi.”
Thấy tôi sững sờ đứng đó, cô ấy tiếp tục nói: “Thật ra cậu không biết thế nào mới là bạn bè thực sự. Dưới cái nhìn của cậu, chỉ cần hai người có thể nói chuyện được với nhau sẽ được xem là bạn bè, ngay cả Đoàn Thanh Lan cũng vậy. Mặc dù cô ấy rất đáng ghét, nhưng cậu vẫn xem mình và cô ấy ngang nhau, Còn với Phó Thắng Nam, nếu như cậu thật sự yêu anh ấy, sẽ không thể không nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh ấy dành cho cậu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Dù thế nào đi chăng nữa anh ấy cũng chú ý đến tình trạng của cậu.
Tựa như lúc ban nãy, anh ấy luôn luôn im lặng kiên quyết phản đối chuyện cậu đem Chu Nhiên An giao cho anh ấy. Thế nhưng cậu vẫn nhẫn tâm làm thế. Anh ấy không ngừng hạ thấp điểm mấu chốt của bản thân, mà cậu, lại xem tất cả những chuyện ấy là lẽ đương nhiên. Thậm chí còn cảm thấy điều mà bản thân mình làm là đúng, đúng không?” “Thẩm Xuân Hinh, có phải là dưới cái nhìn của cậu, người khác sẽ không bao giờ bị thương, sẽ không bao giờ biết khó chịu, chỉ có mình cậu biết đau biết khó chịu hay không?” Tôi đứng yên tại chỗ, sững sờ nhìn cô ấy. Đây là lần đầu tiên, có người nói với tôi mấy lời như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!