Chương 518: Có được tất có mất 6
Phó Thắng Nam nhà cô! Người này đang cố tình đây mà.
Cô ấy đã gọi tôi rồi, tôi không thể giả vờ như không nghe thấy, giơ tay lên, coi như là chào.
Cứ tưởng cô ấy ra ngoài để vạch mặt người ta, không ngờ lại đưa người đi thẳng vào nhà hàng luôn.
Cô ấy còn nhiệt tình nói với người phục vụ trong quán: “Xin chào, mang giúp tôi thêm hai bộ bát đũa, cảm ơn!” Sau đó, cô ấy lại nhiệt tình tiếp đón Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An.
Ghế ở đây là ghế ngồi xổm bằng cỏ, hơi ngắn, rất bất tiện cho con gái khi mặc váy.
Âu Dương Noãn thấy thế, vô cùng nhiệt tình mà nói: “Thực sự xin lỗi, tôi không để ý cô Nhiên An mặc váy. Tôi đã nhờ ông chủ mang ghế dựa tới rồi: Nói xong, cô ấy đi tìm chủ nhà hàng, khi quay lại, trên tay cô cầm một chiếc ghế cao, chiếc bàn ăn bằng đá không cao lắm, Chu Nhiên An có vẻ hơi lạc lõng khi ngồi trên ghế.
Hơn nữa, hôm nay cô ta ăn mặc rất thời thượng, bờ vai trắng nõn và tấm lưng xinh đẹp lộ ra, trở thành phong cảnh đẹp trong nhà hàng nhỏ này.
Với lại nơi này không phải nhà hàng Tây hay quán ăn cao cấp sang trọng, phần lớn người ở đây đều có tính cách tiết kiệm dù trong nhà họ cũng khá giàu có, họ đều là người bình thường, không đáng để chú ý tới.
Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Chu Nhiên An, không tránh khỏi tò mò hơn, đương nhiên không phải khinh thường hay nghĩ xấu, chẳng qua là thích ngắm người đẹp mà thôi.
Nhất thời, không khí không tránh khỏi hơi xấu hổ.
Âu Dương Noãn dường như không có việc gì, nhìn Phó Thắng Nam nói: “Anh Phó, cô Nhiên An đây có phải là thư ký của anh không? Cô ấy rất có khí chất. Ngoài Thẩm Xuân Hinh ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đẹp như vậy!” Tôi cứng họng, người này đang khen tôi hay đang đào hố chôn tôi vậy? Phó Thắng Nam ngước mắt lên liếc tôi, rồi nhàn nhạt nói: “Cô ấy là người phụ trách lĩnh vực trí tuệ nhân tạo của tập đoàn chúng tôi” Lời giới thiệu rất đơn giản, hầu như không có gì dư thừa.
Âu Dương Noãn ồ lên một tiếng, “Cô Nhiên An thật sự quá giỏi rồi. Cô ấy xinh đẹp lại có năng lực như vậy, thực sự là tuyệt phẩm. Cô chắc chắn phải có bạn trai rồi, đúng không?” Chu Nhiên An bị người khác nhìn thấy không được tự nhiên, cười tủm tỉm nói: “Không có!” “Không phải chứ, cô xinh đẹp như vậy mà lại không có bạn trai, cô có thích người nào rồi sao? Ây da, tôi nên hỏi cô thích mẫu người thế nào mới đúng!” Âu Dương Noãn thật lắm lời.
Câu hỏi này khiến Chu Nhiên An vô thức liếc nhìn Phó Thắng Nam, sau đó hơi cúi đầu nói: “Tôi cũng không biết rõ.” “AI” Âu Dương Noãn cố ý làm ra vẻ cường điệu nói: “Mẹ tôi nói con gái tìm bạn trai nhất định phải có mục tiêu. Tôi nghĩ một người vừa đẹp vừa tài giỏi như cô nên tìm một người giống như anh Phó. Như vậy mới xứng đôi vừa lứa. Nếu cô không tin tôi, cứ nhìn Xuân Hinh và anh Phó. Họ đứng một chỗ, trông đẹp đôi lắm. ” Sao tôi lại thấy được lời nói của cô gái này có ẩn ý đây! Chu Nhiên An khẽ gật đầu, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Thấy cô ta không đáp, Âu Dương Noãn đơn giản nói với Phó Thắng Nam vài câu: “Anh Phó, tôi xin tự giới thiệu với anh. Tôi tên Âu Dương Noãn, là bạn tốt của Xuân Hinh. Chúng ta đã gặp nhau lần trước, nhưng quá vội nên còn chưa kịp chào hỏi anh tử tế” Cô ấy đưa tay ra bắt tay với Phó Thắng Nam, may mà hai người nói chuyện xem như suôn sẻ.
Âu Dương Noãn nói rất nhiều, suốt bữa cơm đều là nói chuyện phiếm, huyên thuyên dường như bất tận.
“Tổng giám đốc Phó, Xuân Hinh đi công tác, anh lại ở thủ đô, hai người tính ra ở riêng sao?” Không biết làm sao, Âu Dương Noãn đột nhiên hỏi.
Đôi mắt đen của Phó Thắng Nam rơi vào trên người tôi, rồi nói: “Không, cô ấy ở đâu, tôi ở đấy!” “Oa! Đây là phát cẩu lương đấy à? quá ngọt ngào rồi đấy!” Âu Dương Noãn nói với vẻ mặt ngượng ngùng, thấy Chu Nhiên An sắc mặt tái nhợt thì hỏi: “Cô Nhiên An, cô là đồng nghiệp của anh Phó, có phải thường xuyên bị ép ăn cẩu lương của họ không?” Chu Nhiên An cười nhẹ nói: “Tôi thường làm việc ở thủ đô, rất ít gặp cô Xuân Hinh nên không biết” Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày, nói: “Người trong công ty các cô không phải đều gọi Xuân Hinh là bà Phó sao? Sao cô lại gọi là cô Xuân Hinh? Có vẻ hơi kỳ lạ.” “Tôi và cô Xuân Hinh hiếm khi gặp nhau, nên tôi cũng không kịp đổi cách gọi ngay được” Chu Nhiên An nói một cách vô thưởng vô phạt, thật chẳng hiểu cô ta đang nghĩ gì.
Âu Dương Noãn cong môi, liếc xéo tôi, nháy mắt với tôi một cái, tôi không phản ứng lại, ngây ra nhìn cô ấy, không hiểu ý cô ấy là gì.Đọc full tại truyen.one nhé