Chương 472: Âm mưu của ai (4)
Tuy nhiên rốt cuộc cô ta đã từng tập võ nên
trực tiếp ném tôi xuống đất chỉ trong vòng hai đến
ba giây, rồi sau đó đá thẳng vào mạng sườn của
tôi mà không hề thương tiếc.
Có lẽ cô ta đã mất hết kiên nhẫn nên cũng
không nói nhảm với tôi nữa mà trực tiếp bẻ ngón
tay và ép buộc tôi cầm bút ký tên của mình lên
giấy tờ, sau đó nắm lấy ngón tay tôi ấn vào miệng
vết thương trên trán của tôi.
Tiếp theo ấn ngón tay dính máu lên chỗ chữ
ký trên trên giấy, một chuỗi động tác này được
thực hiện lưu loát như thể là chuyện thường ngày
vẫn làm vậy.
“Bang!” Cánh cửa bị đóng sập lại.
Tôi nằm trên đất cơ thể vẫn còn đang run rẩy,
sau đó cảm giác đau đớn bắt đầu lan dần khắp
các bộ phận trên cơ thể.
ã không thể tưởng tượng được lúc này
ủa mình chật vật đến mức nào.
Nằm trên đất và hoàn toàn không thể
nhớ được gì.
Phai đến ngày sau tôi bị hai người phụ nữ trói lên
lên xe với đôi mắt bị bịt kín, tôi chỉ cảm
thấy hình như mình đã ngồi trên xe rất lâu.
Tiếng vải bịt mắt được xé xuống tôi đã bị
bẻ ngón, một hoàn cảnh vô cùng xa lạ, bẩn thỉu.
Là một căn phòng chống đỡ bằng những giá gỗ, mái nhà
gỗ chữ bằng tấm xi măng amiăng hình tam giác
ố màu, có lẽ là do dấu vết nước đọng để lại.
Tiếng khóc của phụ nữ vang lên bên tai, tôi
thu hồi lại những suy nghĩ của mình và
nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Tôi đang nằm trên một đống rơm bẩn
khắp ấn bị trói, không cần phải nhắc tới quần
nấy ngày bị di chuyển quần áo của tôi đã
nhàu nhĩ đến không được từ lâu.
Bên cạnh tôi có mấy cô gái đang ngồi khóc
thít và không ngừng run rẩy.
“Đừng khóc nữa nghĩ cách trước đã” Một
người trong số họ mở miệng lên tiếng, tôi nhìn về
cô gái đó khoảng hai mươi tuổi gì đó, tuy
quần áo xộc xệch và bẩn thỉu nhưng khuôn
thanh tú sạch sẽ và sáng sủa, vừa nhìn đã
biết là con cái trong gia đình giàu có.
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, những
cô gái khác cũng ngừng khóc và ngước nhìn cô ấy.
Rồi run rẩy cất tiếng hỏi: “Có cách nào không?
“Ở đây thoạt nhìn như là vùng nông thôn,
trước tiên chúng ta hãy tìm hiểu rõ đây là nơi nào
nghĩ cách làm sao để có thể trốn đi!” Cô gái có
gương mặt thanh tú đó lên tiếng, đôi mắt sáng
đánh giá xung quanh.
Một cô gái mở miệng nói: “Đây là nông thôn
hay là ở vùng nào chứ? Chúng ta đâu có biết
đây là nơi nào đâu thì làm sao thoát khỏi đây
được? Nhỡ đâu đây là một ngọn núi lớn chúng ta
chạy ra rồi cũng sẽ bị thú dữ trên núi ăn thịt”
“Đây có lẽ là ở biên giới phía Tây Nam, họ hẳn
là định đưa chúng ta vượt biên đến nước láng
giềng” Tôi nói.
Những cô gái khác nhìn về phía tôi rồi hơi
sủng sốt một chút: “Biên giới Tây Nam?”
Cô gái có khuôn mặt thanh tú lại lên tiếng:
“Họ đưa chúng ta đến biên giới để làm gì?”
Tôi mím môi cũng không hiểu rõ điều này, tôi
vốn tưởng rằng những người này định bán chúng
tôi nhưng cuộc nói chuyện ngày hôm đó khiến tôi
hơi nghi ngờ.
Nếu như họ làm những điều không có tính
người này không phải vì tiền thì sẽ là vì cái gì?
Thấy tôi im lặng cô gái đó lại nói: “Thôi đừng
bàn đến chuyện này nữa, các cô lại gần tôi một
chút, tôi muốn tìm cách cởi sợi dây thừng trên tay
ra.
Vì vậy mấy cô gái dịch chuyển cơ thể dựa vào
gần hơn rồi xoay lưng và bắt đầu cởi trói cho nhau.
“Hoàn toàn không thể cởi được, họ đã thắt
nút chết” Có người bắt đầu phàn nàn, những
người không cởi được đã vội đến mức khóc lên.
Xem ra những cô gái này có vẻ như xuất thân
cũng rất tốt sao lại bị đưa đến đây chứ?
Nghĩ tới đây tôi không khỏi mở miệng hỏi:
“Làm sao các cô bị đưa tới đây vậy?”
“Còn có thể tại sao nữa, không phải là cha mẹ
tôi nhìn tôi không vừa mắt nên muốn tôi chết đấy
mài!” Có một cô gái trong đám người lên tiếng nói.
Tôi bỗng cảm thấy có chút khó hiểu: “Cha mẹ
cô đưa các cô tới đây sao?”
Cô gái có khuôn mặt thanh tú nói với vẻ mặt
lạnh lùng: “Nói như thế nào nhỉ? Trên đời này có
một kiểu cha mẹ cảm thấy những việc mà mình
làm đều đúng, họ không cho phép con cái cãi lại
mình dù chỉ một câu, một khi con cái không nghe
lời họ sẽ đẩy con cái mình xuống vực sâu với
danh nghĩa thương cho roi cho vọt.”
Tôi sững sờ một lúc vẫn chưa kịp phản ứng lại
rồi nhìn cô gái đó và nói: “Vì vậy các cô đều là cha
mẹ đưa đến đây phải không?”
Cô gái đó nhún vai: “Có thể coi là vậy đi! Họ
nghe mọi người nói rằng Học viện Sơn Hà của thủ
đô là một nơi có thể dạy dỗ những đứa trẻ có vấn
đề nên họ đã gửi tôi tới đây. Những người ở trong
trường thường hay đánh đập và mắng mỏ tôi, tôi
chịu không nổi nên định chạy trốn nhưng cuối
cùng vẫn bị bắt lại và bị họ đánh gãy một chân, họ
không dám báo cho cha mẹ tôi biết cho nên dứt
khoát tự biên tự diễn một trận hỏa hoạn, vì vậy khi
tôi vừa mới tỉnh lại, thấy mình không chết nhưng
đã bị đưa đến đây rồi”
Tôi chợt hiểu tại sao cô ấy lại cách mọi người
xa nhất nhưng lại gọi họ đến gần cô ấy, ánh mắt
rơi lên đôi chân của cô ấy nhìn không khác với
bình thường nhưng rõ ràng có thể nhận thấy hai
chân của cô ấy hơi khác nhau.
Thấy tôi nhìn cô ấy nhưng cô ấy cũng không
có biểu hiện gì cả mà rất bình tĩnh ngồi ở đó.
Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới nhìn cô ấy và
nói: “Trông cô không giống với những đứa trẻ còn
đang đi học.”
Cô ấy cười ha ha mấy tiếng rồi nhìn tôi: “Sao
vậy? Là bởi vì trông tôi rất người lớn sao?”
Nhận thấy lời nói của mình hơi thiếu thiện
cảm nên tôi im lặng và nhìn những cô gái khác rồi
hỏi lý do của từng người.
Tôi đã biết sơ qua mỗi một cô gái đều được
đưa đến từ những nơi khác nhau.
Một số người sinh ra trong gia đình có hoàn
cảnh khó khăn đi ra ngoài tìm việc làm bị người
lừa dối đến đây với lý do giới thiệu công việc
lương cao cho họ.
Còn một số lại bị bắt cóc đến đây vì sống một
mình ở thành phố sau nửa đêm tan làm thì bị
người bắt đi.
Có thể thấy được mọi người bị đưa đến đây
bằng các cách khác nhau nhưng đều có chung
một điểm là chúng tôi đều không biết những
người bắt cóc mình rốt cuộc có mục đích gì?
Chúng tôi cởi dây trói nửa ngày nhưng vẫn
chưa cởi ra được thì đã nghe thấy bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, là
giọng của mấy người đàn ông.
Trong chốc lát các cô gái đưa mắt nhìn nhau.
“Trở về vị trí của mình đi!“Tôi lên tiếng nhưng
đã quá muộn.
Mấy người đàn ông đẩy cửa bước vào, khi
vào trong phòng họ nhìn thấy tất cả chúng tôi
đang túm tụm lại với nhau.
Là tên ngốc cũng sẽ nhìn ra đây là đang làm
gì, ban đầu tôi nghĩ những người đàn ông này sẽ
thẹn quá hóa giận nhưng không hề có.
Họ chỉ liếc nhìn chúng tôi đang xúm lại bên
nhau sau đó nhìn nhau và bật cười.
Một người đàn ông nói với vẻ mặt đê tiện: “Dù
sao mấy anh cũng đã vài ngày chưa được ăn thịt,
những cô gái được đưa đến lần này đều trông rất
xinh đẹp hay là nếm thử xem sao?”