Chương 445: Yêu nhau lắm cản nhau đau (13)
Phó Thắng Nam cơ bản đã có thể tự đi lại, chỉ
 cần không vận động quá mạnh thì sẽ không gây
 ảnh hưởng gì.
Bên hông nhà giam có một cánh cửa tương
 đối nhỏ, dành cho người nhà phạm nhân tới thăm
 tù.
Bởi vì đã dặn dò trước, cảnh sát đứng canh ở
 cửa nhìn thấy tôi và Phó Thắng Nam liền tiến lên
 phía trước một bước chào hỏi: “Tổng giám đốc
 Phó, bà Phó.”
Phó Thắng Nam gật đầu, vươn tay nắm lấy
 tay tôi, cảnh sát dẫn đường phía trước.
Bước qua cánh cửa là một con đường hơi
 hoang vắng, hai bên đường là sân huấn luyện
 tương tự thao trường quân sự, đẳng sau là một
 tòa nhà lớn, nơi trông giữ phạm nhân, có cảnh sát
 canh gác bên ngoài. .
Còn chưa đến phòng thăm hỏi, dường như
 biết Phó Thắng Nam bị thương, viên cảnh sát đi
 hết sức chậm rãi.
Ước chừng hơn nửa tiếng sau mới nhìn thấy
 Trịnh Tuấn Anh, cách tấm kính an toàn dày cộp,
 đôi tay anh ta bị chiếc còng số 8 khóa chặt,
 gương mặt hơi tiều tụy.
Nhưng khí chất sắc bén trên người anh ta
 chưa từng mất đi. Ngồi xuống ghế, anh ta nhìn
 Phó Thắng Nam, mấp máy môi, không cầm ống
 nghe lên.
Dùng một tư thế bình thản dựa lên ghế, đôi
 mắt đen lạnh nhạt nhìn Phó Thắng Nam, ánh mắt
 đặc biệt khinh thường.
Đây là muốn trở mặt với nhau.
Tôi nhìn anh ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy
 thật đáng buồn.
Hai người đàn ông vốn là bạn thân thiết cùng
 nhau trải qua sinh tử, nhưng giờ đây lại biến thành
 như thế này.
Không khỏi thở dài.
Một lúc lâu sau, Trịnh Tuấn Anh mới cầm lấy
 ống nghe, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phó Thẳng
 Nam, cất lời: “Cô ta thật may mắn!”
Hiển nhiên “cô ta” chính là đang nói tôi!
Tôi mím môi, không nhịn được siết chặt tay,
 bởi vì lực hơi mạnh nên có chút đau đớn lan tràn.
Nhẹ thở ra hít vào một hơi, yên lặng tiếp tục
 nghe họ nói.
Phó Thắng Nam nhướng mày, sắc mặt lạnh
 lùng: “Cậu vốn biết cô ấy vô tội, cô ấy không đáng
 phải chịu sự tổn thương này”
Trịnh Tuấn Anh ngước mắt nhìn tôi, hơi nhíu
 mi: “Vết sẹo trên mặt cô ta sẽ theo cô ta cả đời,
 mãi mãi không thể xóa bỏ.”
Tôi sờ vết thương trên mặt theo bản năng,
 trong lòng hơi nhói lên.
Cuối cùng vẫn là người bình thường, ai lại
 không để ý mấy vết sẹo này!
Phó Thắng Nam khinh thường việc nói
 chuyện với anh ta, chỉ lên tiếng: “Tuấn Anh, cậu có
 bao giờ nghĩ rằng mình đã sai chưa?”
“Không bao giờ!” Trịnh Tuấn Anh đột nhiên
 hét lớn, giọng nói mang theo vẻ đứt ruột đứt gan:
 “Tôi không bao giờ sai, người sai là các người, các
 người đấy!”
Phó Thẳng Nam nhìn anh ta, lười mở miệng,
nhưng ánh mắt nóng rực của anh lại khiến tay
 nắm ống nghe của Trịnh Tuấn Anh bắt đầu run lên.
Anh ta ném ống nghe xuống, cảm xúc hơi kích
 động. Phó Thắng Nam nhìn anh ta không nói gì.
Cảnh sát đi tới ngăn Trịnh Tuấn Anh đang
 kích động lại, nhìn Phó Thắng Nam như dò hỏi
 xem có muốn tiếp tục nói chuyện không.
Phó Thắng Nam lắc đầu, ý bảo cảnh sát dẫn
 anh ta đi đi. Sảc mặt anh âm u nhìn theo bóng
 dáng khuất dần của họ.
Khoảng chừng mười phút sau, người phụ
trách nhà giam đi tới, nhìn về phía Phó Tháng
Nam nói: “Tổng giám đốc Phó, người đã được sắp xếp
 xong, anh có yêu cầu gì khác không?”
Phó Thắng Nam đưa một phong thư cho ông
 ta, lên tiếng: “Đưa bức thư này cho cậu ta, nói với
 cậu ta rằng tôi sẽ nuôi nấng Tuệ Minh thật tốt.”
Người nọ gật đầu, nhận thư, hơi thấp thỏm.
Cùng Phó Thắng Nam ra khỏi nhà giam, trên
 xe, tôi khó hiểu hỏi anh: “Anh đưa thư gì cho Trịnh
 Tuấn Anh vậy?”
Anh lắc đầu, lấy ra một bao thuốc lá, vừa định
 châm lửa thì thấy tôi đang nhìn chảm chảm, đành
 cất về chỗ cũ.
Nhẹ giọng nói: ‘Là thư Nam Oanh viết cho cậu ta.
Về chuyện của Phó Nam Oanh, lẽ ra tôi không
 nên hỏi nhiều, nhưng vì bản tính tò mò nên không
 nhịn được.
Không khỏi cất lời: ‘Phó Thắng Nam, anh có
 thể nói với em một chút chuyện về Phó Nam Oanh không?”
Anh nhíu mi, để tài xế khởi động xe, phong
 cảnh ngoài cửa sổ chầm chậm di chuyển.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới nhìn tôi nói: “Khi
 bà ngoại còn trẻ vẫn luôn có một tiếc nuối là
 không thể trở về cố hương của mình, nơi có khu
 vườn trồng đầy những loại hoa cỏ bà đặt hết tâm
 tư vào, một ngày ba bữa, cùng với ông ngoại, một
 chú chó và một con mèo, sống nốt quãng đời còn lại:
“Ông ngoại là người Bảc, ba đời tòng quân,
 vốn dĩ có thể ở lại thủ đô tiếp tục nuôi dưỡng dạy
 dỗ thế hệ sau dựa vào cơ nghiệp tổ tông hùng hậu
 và thanh danh hiển hách. Nhưng vì bà ngoại đột
 nhiên rời đi, tâm nguyện của bà đến lúc chết vẫn
 không thể hoàn thành, nên ông ngoại liền dẫn
 theo mấy đứa con tuổi còn nhỏ đi tới Giang Ninh.
 Vì tương lai con cái, ông bắt đầu kinh doanh tại
 Giang Ninh, từ đó mới có tập đoàn Phó Thiên như
 hiện tại” Đọc full tại truyen.one nhé
Tôi yên lặng lắng nghe, hơi dựa đầu lên vai
 anh, dường như anh chưa từng kể với tôi chuyện
 của nhà họ Phó.
Kéo sát tôi vào lòng, anh tiếp tục nói: “Sau đó
 tiến độ phát triển của tập đoàn Phó Thiên có sự
 khởi sắc, nhưng ông ngoại vẫn mong rằng con
 cháu nhà họ Phó có thể tự mình lập nghiệp. Ông
 đưa cô về thủ đô, sau đó dẫn theo cả anh và Nam
 Oanh đến thủ đô vì muốn cho bọn anh có cơ hội
 lựa chọn”
“Sau đó anh quen biết Tuấn Anh và Cảnh
 Thần ở thủ đô, đồng thời Nam Oanh cũng làm
 quen với bọn họ. Nam Oanh để ý Tuấn Anh khiến
 anh cảm thấy rất bất ngờ. Từ nhỏ tính tình con bé
 đã kỳ lạ, nhưng trời sinh tấm lòng trong sáng
 không có tâm cơ gì. Khi đó trong lòng Tuấn Anh
 vẫn luôn tồn tại người con gái khác, không hề có
 cảm giác với Nam Oanh”
“Nam Oanh theo đuổi cậu ta hai năm, bỏ hết
 mặt mũi của mình. Sau đó không biết vì sao Tuấn
 Anh bất chợt đồng ý ở bên con bé. Nhưng không
bao lâu sau, Nam Oanh lại chủ động đề nghị chia
 tay với cậu ta, chắc là do phát hiện cậu ta vẫn còn
 vấn vương người con gái khác, cho nên.. ”
“Sau đó vì sao cô ấy lại tự tử?” Phó Nam
 Oanh là một cô gái lạc quan, dù có thất tình chia
 tay thì hẳn cũng không ảnh hưởng đến mức phải
 đi tới bước đường tự tử.
Phó Thẳng Nam không đáp lời, nhưng tôi phát
 hiện anh hơi khác thường, đây là lần đầu tiên tôi
 thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của anh.
Anh đang run! Đọc full tại truyen.one nhé
Tôi duỗi tay nắm lấy tay anh, lại bị anh nằm
 ngược lại. Anh ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt hơi mờ
 sương, giọng nói nghẹn ngào, trong lúc nhất thời
 như không thể thốt nên lời.
“Phó Thắng Nam, anh có thể không nói,
 không sao, không sao đâu!” Tôi vội an ủi anh,
 không tiếp tục truy hỏi.
Thật lâu sau anh mới thở dài một hơi, thả lỏng
 hơn: “Tối đó anh lạc mất con bé, con bé goi §ỉ’9