Chương 404: Vẫn là gừng càng già càng cay (6)
Lấy nhỏ thẳng lớn, Mạc Hạnh Nguyên nói một
 cách rất logic, bắt đầu từ khi nào mà hình như
 một cô gái chỉ biết lôi người anh trai đã chết ra để
 nói chuyện, nay đã trưởng thành rồi.
Phó Bảo Hân cười nhạt một tiếng, cũng không
 miễn cưỡng, chỉ nói: “Như vậy cũng tốt, Thẳng
 Nam coi cháu là em gái, đương nhiên cháu cũng
 nên gọi cô một tiếng cô, mà đã là cô rồi, vậy thì cô
 cũng cần phải nói thật lòng, tính ra cháu nay cũng
 đã ba mươi rồi, tới lúc nên kết hôn rồi! Cháu đã có
 người trong lòng hay chưa?
Dĩ nhiên, đây là dùng quan hệ anh em để rũ
 bỏ sạch quan hệ của hai người.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Rõ ràng là đã biết rõ hết mọi chuyện rồi, Phó
 Bảo Hân lại hỏi như vậy, Mạc Hạnh Nguyên biết
 „đáp lại thế nào đây?
 Chẳng lẽ trả lời rằng người trong lòng cháu là
 Phó Thắng Nam? Nhưng vừa nãy đã nói rồi, họ là
 anh em, hiện giờ lại nói thích, vậy thì chẳng phải là
 loạn luân không có lễ giáo gì hay sao?
Mặt Mạc Hạnh Nguyên có chút gượng gạo,
 nhưng vẫn mỉm cười nói: “Dạ cháu vẫn chưa có,
 bây giờ sống một mình cũng rất tốt ạ”
Vào đọc tại truyen.one nhé
Trong lời nói của cô ta, đa phần là tự an ủi
 mình và người khác.
Phó Bảo Hân gật đầu, vô cùng nhiệt tình nói:
 “Vậy cũng không đúng nha. Phụ nữ mà, cả đời
 này cũng cần phải kết hôn, bất kể là cháu kết hôn
 hay ly hôn, thì sau đó vẫn phải có một cuộc sống
 thật tốt. Nhưng mà cũng cần phải có một cuộc
 hôn nhân, bằng không á, đời người này tóm lại
 vẫn sẽ có chút tiếc nuối.”
Dừng một chút, bà ta nói tiếp: “Cô lại quên
 mất, trong công ty của Thẳng Nam có một cậu
 nào đấy, chính là cái vị thầy Kiều gì đó ấy, cậu ta
 có vẻ rất quan tâm đến cháu, cô thấy bình thường
cậu ta quan tâm đến cháu rất nhiều, vừa chu đáo
 lại vừa có tinh thần cầu tiến, trông tướng mạo
 cũng đẹp trai, gia cảnh cũng khá, sao cháu không
 thử tiến tới với cậu ta đi?”
Kiều Cảnh Thần sao?
Lúc nói đến chuyện này, Mạc Hạnh Nguyên
 đột nhiên không nói gì nữa, chỉ cười trừ mấy tiếng,
 nói: “Cô ơi, cô đừng làm mai cho cháu nữa, cô
 cũng đã từng nói, mỗi người đều có một số mệnh,
 đặc biệt là chuyện hôn nhân của phụ nữ, rất khó
 nói, người mà mình thích thì mình mới thích, còn
 người mình không thích thì cho dù thế nào, mình
 cũng không thích được, thôi thì cứ để thời gian trả
 lời, từ từ rồi cũng sẽ đến ạ”
“Ôi! Con bé này, cháu cũng thật là, cái gì mà từ
 từ rồi cũng sẽ đến chứ” Phó Bảo Hân kéo tay
 Mạc Hạnh Nguyên một cách vô cùng thân mật,
 chân thành nói: “Cháu suy nghĩ như vậy là sai rồi,
 ý nghĩa của “Từ từ rồi cũng sẽ đến có nghĩa là hai
 bên đều có ý với nhau, trong lòng có lẫn nhau, nếu
như tự mình ảo tưởng hay chỉ đơn phươngtình
nguyện, thì cái gọi là “Từ từ rồi cũng sẽ đến đó
 chính là vô đạo đức. Cháu nhìn Xuân Hinh và
 Thắng Nam đi nhà chúng ta đi, hai đứa nó ấy à,
 quanh đi quẩn lại cũng gần bảy năm rồi, hôn nhân
 ấy à, ngày nào cũng nói phải như thế nào thì cứ
 như thế đó đi, đây không phải là duyên phận hay
 sao? Vì vậy, hai người cứ mãi ở bên nhau như vậy”
Lời này của Phó Bảo Hân rõ ràng là có ý ám
 chỉ, rõ ràng là đang mỉa mai Mạc Hạnh Nguyên,
 thứ không nên nhớ thì tốt nhất đừng có nhớ, cho
 dù có bám lấy thế nào, thì đến cuối cùng người đó
 cũng chẳng phải dành cho mình.
Mạc Hạnh Nhiên cũng không phải là đồ ngốc,
 đương nhiên có thể nghe ra được, lúc này sắc
 mặt đã hơi không nén được cơn giận.
Thế nhưng đã trưởng thành nhiều năm như
 vậy rồi, tuổi đã ngoài ba mươi, khuôn mặt tươi
 cười ra vẻ đầy đạo lý, vẫn luôn được treo ở bên
 ngoài mặt.
Ăn được mấy miếng, cô ta mở miệng, cười
 nói: “Cô à, bạn cháu vẫn đang ở bên đó, cháu xin
 phép không làm phiền mọi người nữa, đợi khi nào
 có thời gian rảnh rỗi, cháu sẽ tới thăm cô”
Phó Bảo Hân cũng gật đầu, bà ta không có ý
 muốn giữ người lại, liên đáp: “Được được, vậy
 cháu nhất định phải nhớ tới thăm cô đó nhé”
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Sủng Vợ Lên Trời
**********
Cách thức hành xử giữa những người trưởng
 thành, tóm lại là luôn có thật có giả, không thù
 không bạn.
Cho dù là tàn sát khốc liệt, máu chảy thành
 sông, trong miệng vẫn là những lời đường mật,
 khuôn mặt vẫn nở nụ cười.
Cái giá của sự trưởng thành, chính là sự giả
 tạo.
Mạc Hạnh Nguyên vừa đi khỏi, Phó Bảo Hân
 liền thản nhiên nhìn tôi một cái: “Bảy năm rồi mà
 ngay đến một kẻ địch cũng xử lý không xong,
 cũng không biết Thắng Nam nhìn trúng cô ở điểm nào:
Tôi…
Nói ra cũng thật là.
Dừng lại một lát, tôi nói: “Cô ta là em gái của
 Lâm Trí Lân , năm đó sau khi Trí Lân chết, đã giao
 phó cô ta cho Phó Thẳng Nam, đây là trách nhiệm
 và nghĩa vụ, Phó Thắng Nam không thể hoàn toàn
 cắt đứt được”
Bà ta lườm tôi một cái, bộ dáng có chút chỉ
 tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Là trách nhiệm
 và nghĩa vụ phải chăm sóc cô ta cả đời sao? Cho
 dù có là Lâm Trí Lân, cô gái này cũng là em gái
 nó, lẽ nào nó sẽ nuôi cô ta cả đời sao? Cho dù là
 con gái ruột, một người cha cũng không thể chăm
 sóc con gái mình cả đời được, đừng có lôi cái
 chuyện quá đáng này ra mà đeo bám Thắng Nam.
“Hơn nữa, cô ta cũng ba mươi tuổi rồi, cô ta
 không biết tự lực cánh sinh, tự mình sống cuộc
 sống của mình sao? Thích dựa vào đàn ông, thì ra
 ngoài bán thân còn tốt hơn đấy”
Tôi…
Lần đầu tiên tôi thấy Phó Bảo Hân nói ra
 những lời độc địa như này.
Tôi mím môi, cúi đầu ăn tiếp, có điều nói đi thì
 phải nói lại, lời này cũng đúng chứ không sai.
Cho dù Lâm Trí Lân có giao phó Mạc Hạnh
 Nguyen cho Phó Thắng Nam, dù sao Phó Thắng
 Nam cũng không phải cha đẻ của cô ta, anh cũng
không có nghĩa vụ phải chăm sóc Mạc Hạnh
 Nguyên cả đời mà.
Sau khi ăn cơm với Phó Bảo Hân xong, bà ta
 vẫn còn có việc phải đi xử lý, tôi thì chẳng có việc
 gì để làm cả.
Cô định chuẩn bị lái xe về nhà, lại gặp Mạc
 Hạnh Nguyên ở cổng trung tâm thương mại, có vẻ
 như đây không phải tình cờ, mà là cô ta cố ý đợi
 cô ở đây.
“Thẩm Xuân Hinh, cô thật sự cho rằng bản
 thân là bảo bối quý giá nhất trên đời mà người
 nào cũng muốn có haya sao?” Cô ta đứng chặn ở cổng.
Rõ ràng là không định để cho tôi đi một cách
 dễ dàng.
Người ra người vào nườm nượp, cãi nhau ở
 đây sẽ khó tránh khỏi việc gây ra phiền phức
 không đáng có.
Dừng lại một chút, tôi nhìn về phía cô ta,
 nhưng cũng không hề tức giận, chỉ nói: “Cô vẫn
 còn yêu Phó Thắng Nam, vẫn không cam tâm à?”
Cô ta ngây ra, ngay tức khắc không kịp phản
 ứng lại việc vì sao tôi lại hỏi như vậy.
Thấy cô ta không lên tiếng, tôi lôi chìa khóa xe
 ở trong túi ra, nói: “Đi đi, nếu cô cứ mãi không
 buông bỏ, vậy thì cô cùng đi với tôi một chuyến
 đi!”
Con người ấy mà, tóm lại là phải từ bỏ những
 ám ảnh trong lòng hết mới được.
Cô ta nhìn đám người xung quanh đang đi lại,
 sau đó sầm mặt xuống, cùng tôi lên xe.
Trên cả đường đi, sắc mặt cô ta rất ảm đạm,
 rõ ràng là không muốn nói chuyện với tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!