Chương 393: Người biết đau không chỉ là em (6)
Tôi ngửa đầu nhìn qua khuôn mặt của anh,
 bình tĩnh và chăm chú: “Em yêu anh, Phó Thẳng
Nam:
Anh cười, giống như ánh nắng chói chang của
 ngày nắng tháng tư: “Anh cũng yêu em”
Đây là lần đầu tiên, chúng tôi nói ra ra lời từ
 sâu thẳm trong trái tim của nhau.
Anh nói: “Cảm ơn eml”
Tôi giật mình: “Cảm ơn em vì cái gì?”
Cảm ơn em vì nguyện ý yêu anh, cảm ơn em vì
 đã nguyện ý trở về.
Mùa đông ở thủ đô dài đằng đẳng, từ tháng
 mười một đã bắt đầu, sau đó kéo dài sang tận hai
 ba tháng của năm sau.
Tuệ Minh bị cảm thì kiểu gì buổi sáng rời
 giường cũng nhất định không tỉnh táo nổi.
Phó Thắng Nam không có ở đây, trên tủ đầu
 giường để lại một tờ giấy: “Trời lạnh, em ra ngoài
 nhớ mặc thêm nhiều quần áo, uống nhiều nước
 ấm một chút”
Tôi cười yếu ớt, thu lại tờ giấy.
 Nhìn khuôn mặt nhỏ của Tuệ Minh đỏ rực,
không tránh khỏi đau lòng, cuối cùng vẫn lấy ra
 điện thoại gọi cho Trịnh Tuấn Anh.
“Chào cô, Thẩm Xuân Hinh!” Giọng điệu của
 người đàn ông lạnh như băng.
Tôi cũng không thèm để ý, có hơi im lặng một
 tí, sau đó mở miệng:
“Bác sĩ Trịnh, anh có thể tới bên Đông Giao
 một chút không? Tuệ Minh nóng sốt, người bệnh
 ở đây nhiều tôi sợ dễ lây bệnh với nhau”
Đây là cái cớ, nhưng bất kỳ chuyện gì đều cần
 một điểm để dựa vào, nếu không thì mọi chuyện
 sẽ giải quyết thế nào đây.
Đầu bên kia điện thoại, Trịnh Tuấn Anh im
 lặng một lát, rồi mở miệng nói: “Được!”
Nói xong thì anh ta liền cúp điện thoại.
Khoảng mười phút sau, người liền tới nơi, mở
 cửa ra, tôi có hơi không ngờ tới.
“Anh làm việc gần đây sao?” Phải biết rằng,
 chỗ anh ta ở tới chỗ này ít nhất cũng bốn mươi
 phút, anh ta nhanh chóng tới đây như vậy ngoại
 trừ làm việc gần đây thì anh ta không có cách nào
 bay tới nhanh như vậy.
Anh ta mím môi, không có trả lời vấn đề của
 tôi, chỉ mở miệng hỏi: “Tuệ Minh sao rồi?”
“Còn hơi sốt, nhiệt độ có hơi cao!” Tôi mở
 miệng trả lời, rôi nhường đường cho anh ta đi vào.
Trong tay anh ta cầm theo cái hòm thuốc,
 không thèm đổi giày liền đi vào luôn rồi, tôi nhìn
 anh ta thật ra Trịnh Tuấn Anh rất tốt với Tuệ Minh.
Cha con liền tâm, quan hệ máu mủ, làm sao
 chặt đứt cho được.
Tôi đi theo anh ta vào phòng ngủ của Tuệ
 Minh, anh ta đo nhiệt độ cơ thể cho Tuệ Minh, rồi
 quay đầu nhìn tôi:
“Trong nhà có nước đá cục không?”
 Tôi gật đầu: “Có!”
“Cầm khăn bao lấy nước đá tới đây làm biện
 pháp vật lý để hạ nhiệt cho con bé. Một hồi tìm
 thêm chăn mầền, tạo nhiệt độ trong nhà cao lên
 chút”
Anh ta vừa nói vừa tìm đồ trong hòm thuốc.
Tôi ngẩn người: “Thời tiết không lạnh lắm, tạo
 thêm độ nóng trong nhà, con bé đang phát sốt thì
 làm sao chịu nổi?”
Anh ta dừng lại động tác trên tay, ngước mắt
 nhìn tôi, híp híp mắt nói: “Cô là bác sĩ hay tôi là
 bác sĩ?”
“Anh…” Tôi ngậm miệng, xoay người đi ra
phòng bếp lấy nước đá, dựa theo lời anh ta nói,
 khóa cửa tăng nhiệt độ trong phòng nóng lên lại
 đi tìm mấy cái chăn.
Chuẩn bị đồ đạc kỹ càng, rồi anh ta bỗng
 nhiên ngước mắt nhìn qua tôi một chút, có hơi
 cau mày: “Cô tới phòng khách chờ tôi đi, tôi ra là
 được!”
Tôi vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng hình
 như anh ta không quá đồng ý với việc cho tôi ở lại,
 tôi nhìn lại thấy quần áo trên người mình có hơi
 mỏng manh.
Nên tôi dứt khoát đi tới phòng ngủ của Tuệ
 Minh, trong phòng ngủ bắt đầu đốt lò sưởi, Phó
 Thẳng Nam kêu nhân viên làm thêm giờ, mỗi sáng
 sớm đều tới thật sớm nhóm lửa, nguồn nhiệt có
 thể duy trì cho cả ngày, cho nên không lạnh lắm.
Có lẽ khoảng nửa tiếng sau, Trịnh Tuấn Anh đi
 ra, đem cái hòm thuốc để trên bàn phòng khách,
 rồi anh ta đi vào phòng bếp rửa tay.
Anh ta mở miệng nói: “Sốt cao đã hạ rồi, hai
 ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho tốt là
 được, ăn đồ ăn thanh đạm một chút, chua cay
hay dầu chiên đều không nên để cô bé đụng tới.”
Anh ta hơi dừng lại một chút rồi sau đó nói
 tiếp: “Tôi để thuốc ở trong phòng, một ngày uống
 một lần là được, không cần uống quá nhiều, con
 nít uống thuốc nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe,
 vì trong thuốc cũng có ba phần độc”
Tôi gật đầu, đứng bên cạnh anh ta, thấy dưới
 mí mắt anh ta là một quầng thâm đen, rõ ràng là
 bởi vì ngủ không ngon mà bị quầng thâm.
Nghĩ nghĩ một lát lại nhịn không được hỏi ra:
 “Bên ngoài hình như lại có tuyết rơi rồi, chút nữa
 là tới nghỉ trưa hay anh ở lại ăn cơm đi”
Bởi vì gặp chuyện của Tuệ Minh, tôi thừa nhận
 đã khá lâu tôi chưa gặp lại anh ta, thậm chí còn
 không muốn để anh ta bước vào nhà họ Phó.
Thậm chí còn nghĩ tới, hy vọng Phó Thắng
 Nam đừng qua lại với anh ta, loại chuyện như này
 cũng thể hiện là sẽ không có ai tranh đoạt Tuệ
 Minh với tôi.
Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ như vậy!
Anh ta hơi chân chờ một chút, kéo khăn tay
 lên xoa xoa, liếc mắt nhìn tôi: “Cô biết nấu cơm
 sao?”
Tôi…
Tôi hơi dừng một chút, cuối cùng gật đầu: “Ừ!”
 Nghĩ nghĩ rồi tôi lại nói thêm: “Tôi sẽ nấu cơm,
 không có ai giúp tôi chăm sóc Tuệ Minh, anh coi
như giúp tôi đi, ở lại chăm sóc Tuệ Minh một lát”
Đôi lông mày của anh ta hơi nhướng lên, gật
 đầu xem như đồng ý.
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấy anh ta
 cũng không ở lại phòng khách mà trực tiếp đi tới
 phòng ngủ của Tuệ Minh.
Đúng vậy, cha với con gái, tóm lại vẫn phải để
Tôi với Phó Thắng Nam, dù sao vẫn muốn có
 một đứa nhỏ.
Ở bên trong tủ lạnh còn chút nguyên liệu nấu
 ăn, bởi vì Tuệ Minh bị bệnh không ăn được đồ ăn
có khẩu vị nặng mùi, tôi cơ bản chỉ làm những
 món ăn có vị nhạt hơn.
Đồ ăn cho ba người, không bao lâu sau thì đã
 làm xong.
Lúc đi tới phòng ngủ của Tuệ Minh để gọi hai
 người, tôi thấy Tuệ Minh đã tỉnh, đang ngồi ở trên
 giường chơi đùa cùng Trịnh Tuấn Anh, nhóc con
 còn cười tới bị tắt huyết quản.
Cười tới ho khan liên tục, Trịnh Tuấn Anh giúp
 cô bé thuận khí, gương mặt anh ta tràn đầy sự
 cưng chiều.
“Ăn cơm thôi nào!” Tôi mở miệng phá vỡ bầu
 không khí hoàn hảo của hai cha con.
Còn rộng lượng hơn nữa sao?
Nhưng nhìn tới giọng điệu vui cười của anh ta,
 tôi có hơi khó chịu, đứa nhỏ này dù sao cũng là
 do tôi nuôi lớn.
Là tôi cứu giúp bé.
Hai người tỉnh táo lại, nét cười trên mặt Trịnh
 Tuấn Anh tan đi, đứng dậy xoay người qua ôm lấy
 Tuệ Minh.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Tuệ Minh rất tự nhiên vươn tay cười nói: “Mẹ,
 vừa rồi con với chú Tuấn Anh chơi đùa tới đột
 nhiên thay đổi nhận thức luôn ấy ạ, con hỏi chú ấy
 khi dùng sầu riêng và dưa hấu nện vào đầu thì cái
 nào đau hơn, mẹ đoán thử xem, ai bị đau hơn ạ?”
Trịnh Tuấn Anh ôm Tuệ Minh ra khỏi phòng
 ngủ, lực chú ý của tôi đều dừng lại bên người hai
 cha con họ.
Thuận miệng trả lời: “Sầu riêng!”
“Ha ha ha ha!” Tuệ Minh cười to ra tiếng, bởi vì
quá vui sướng nên nhóc con lại ho khan.
Trịnh Tuấn Anh vỗ vỗ cho cô bé thuận khí,
 bình thản nói: “Cổ họng còn chưa tốt hẳn đau,
 không cho phép con cười nữa.”
Lời này nói ra mặc dù nghiêm túc, nhưng rõ
 ràng mang theo giọng điệu cưng chiều.
Tuệ Minh bình tĩnh lại, nhìn tôi nói: “Mẹ, mẹ với
chú Trịnh nói y chang nhau, sầu riêng và dưa hấu
 sao lại đau được, tất nhiên là đầu mình mới đau
 chứ!”
Nhóc con vừa mở miệng xong thì lôi kéo Trịnh
 Tuấn Anh chơi trò đoán suy nghĩ.
Bên trên bàn ăn, Tuệ Minh ăn nhiều hơn so với
 bình thường một ít, lúc vui vẻ phấn khích xong thì
 không bao lâu sau lại ngủ quên.
Trên ghế sô pha, Trịnh Tuấn Anh thu dọn hòm
 thuốc chuẩn bị rời đi.