Chương 390: Người biết đau không chỉ là em (3)
Tôi cười yếu ớt, định nghĩa về đời
 người viên mãn có rất nhiều loại. Năm đó
 khi tôi gà cho Phó Thắng Nam, bà ngoại
 không có ð đây nên một thân một mình tôi
 đi về phía anh.
Dường như những lời này được Mạc
 Đình Sinh nghe thấy, ông ta nghiêng đầu
 sang nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo
 chút áy náy.
Tiếng nhạc vang lên, tôi không còn
 nghe thấy Mạc Thanh Mây nói gì nữa.
Thảm đỏ rất dài, hai bên được trang trí
 hoa hồng màu đỏ, bốn phía đều được treo
 bong bóng màu trắng, vừa lãng mạn lại
 không mất đi nghi thức cồ điển của hôn lễ.
Hàn Trí Trung đã ð trong sân hôn lễ
 chờ sẵn, Mạc Đình Sinh giao tay Mạc
 Thanh Mây cho anh ta, thành khẩn nói:
 “Cô em gái này của anh, sau này phải giao
 lại cho em rồi.”
Hàn Trí Trung gật đầu, trên gương mặt
 dịu dàng khẽ nở nụ cười, sau đó lại nhìn
 sang Mạc Thanh Mây.
Theo bản năng, tôi nhìn xuống đám
 người bên dưới, chỉ vừa liếc mắt một cái đã
 nhìn thấy Phó Thắng Nam.
Đến dự hôn lễ có rất nhiều người tài
 giỏi, thế nhưng trong biển người mênh
 mông kia, không ngờ vừa liếc mắt tôi đã có
 thể nhìn thấy anh.
Hôn lễ theo phong cách truyền thống
 nên vẫn có những nghỉ thức đặc thù,
 chẳng hạn như bái lạy tổ tiên, trao đổi tín
 vật.
Sau khi kết thúc, Mạc Thanh Mây kéo
tôi đi rồi nói: “Đi thôi, có người muốn đưa
 đồ cho cô đấy.”
Tôi hơi sững sờ: “Cái gì?”
“bi tới tôi là biết ngay thôi. Cô ta kéo
 tôi ra phía sau khách sạn.
Nhìn thấy trong sân được trang trí đầy
 hoa cát cánh màu trắng, tôi hơi ngần
 người: “Những bông hoa cát cánh này lấy
 đâu ra vậy?”
Bây giờ đã là tháng mười hai rồi, hoa
 này được nð vào giữa mùa hè, vì thế chắc
 là khó tìm lắm nhỉ?
Cô ta khẽ nháy mắt, nhìn tôi rồi nói:
 “Bỡời vì có người từ đầu tháng bảy đã bắt
 đầu tìm rồi, những bông hoa này vẫn luôn
 được đặt trong nhà kính đề nuôi dưỡng đề
 cô xem đấy. Cô biết ý nghĩa của hoa cát
 cánh không?”
Tôi suy nghĩ chốc lát, mð miệng nói:
“Tình yêu vĩnh hằng, hoặc cũng có thể là
 tình yêu tuyệt vọng. Trước bia mộ của Vũ
 Linh, Trịnh Tuấn Anh đã đặt loại hoa này.
“Hừ!” Cô ta bĩu môi, nhìn tôi rồi nói:
 “Cô không thấy những loại hoa cát cánh
 này đều là màu trắng sao?”
Tôi gật đầu: “Nhìn thấy, vậy thì sao?“
Cô ta không nói nên lời: “Ý nghĩa của
 hoa cát cánh màu trắng chính là cả đời chỉ
 yêu một mình cô.”
Tôi quay sang nhìn cô ta, không khỏi
 khẽ híp mắt: “Cô cũng đã kết hôn rồi, còn
 định tỏ tình với tôi sao?”
Cô ta đỡ trán: “Thẩm Xuân Hinh, cô là
 đồ óc heo mài!”
Tôi…
Thấy Mạc Thanh Mây chuẩn bị rời
 khỏi, tôi nhanh tay kéo cô ta lại: “Sao vậy?”
“Tôi đi lấy chút đồ, cô ở đây chờ tôi
đi” Vừa nói xong đã xoay người chạy mất.
Tôi đứng phía sau khách sạn, nhìn
 một sân được trang trí đầy hoa cát cánh
 trắng trước mắt, thật sự vô cùng xinh đẹp.
Bất chợt phát hiện tuyết rơi, tôi ngần
 người, vừa ngửa đầu lên đã nhìn thấy bông
 tuyết bay đầy trời.
Những bông tuyết trắng tinh kết hợp
 với hoa cát cánh trắng, quả thật đây là lần
 đầu tiên tôi được nhìn thấy cảnh tượng như
 vậy.
“Bảy năm trước, em ở trước cửa thư
 viện đại học Giang Ninh nói rằng ngoại trừ
 núi Phượng Hoàng có thể nhìn thấy cảnh
 sắc tuyết liên và bông tuyết hòa hợp lại với
 nhau thì những nơi khác đều không thấy
 được. Nhưng anh nghĩ nếu như anh cố
 gắng một chút, có lẽ không cần đi Côn
 Luân vẫn có thể cho em nhìn thấy được
 một lần nữa”
Sau lưng truyền đến giọng nói trầm
 thấp của Phó Thắng Nam, tôi hơi sửng sốt,
 sau đó quay đầu lại đã nhìn thấy trong tay
 anh cầm một bó cát cánh trắng.
Đến tận giờ phút này, tôi còn chưa kịp
 phản ứng cảnh tượng trước mắt mình là
 cho anh tạo nên.
Thấy anh càng ngày càng bước đến
 gần, tôi nở một nụ cười thật tươi giơ tay lên
 nhận lấy bó cát cánh trong tay anh: “Đột
 nhiên anh lại lãng mạn như vậy khiến cho
 em cảm thấy lo sợ đấy”
Anh cười yếu ớt: “Xem ra sau này anh
 cần phải thường xuyên lãng mạn hơn rồi.”
“Tại sao lại đột nhiên tặng em những
 thứ này?” Tôi mở miệng, nhìn thấy bông
 tuyết càng rơi xuống nhiều hơn thì lập tức
 kéo tay anh đi vào mái hiên.
Anh ngửa đầu, nhìn những bông tuyết
 dày đặc trên bầu trời: “Thích không?”
“Thích chứ, rất đẹp!” Có người vì mình
 mà làm mọi chuyện như vậy, thật sự vô
 cũng tốt.
Bất chợt một bó hoa hồng đỏ xuất
 hiện trước mặt tôi, tôi sửng sốt một lát.
 Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Phó
 Thắng Nam đứng trước mặt mình, quỳ gối
 xuống.
Tôi ngần người.
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
“Wow!” Nghe thấy động tĩnh, tôi liếc
 mắt nhìn sang thì nhìn thấy Mạc Thanh
 Mây và Hàn Trí Trung cũng trùng hợp đứng
 ở cửa.
Ngay cả đám người tham dự tiệc cưới
 khi nãy cũng đến đây không ít, cả đám
 người trơ mắt nhìn anh lấy chiếc nhẫn từ
 trong ngực, mở ra trước mặt tôi.
Tôi sửng sốt, anh làm thế này là cầu hôn ư?
“Thẩm Xuân Hinh, bảy năm trước anh
 nợ em một lời cầu hôn. Nếu như bây giờ
 muốn bổ sung, thì còn kịp không?”
Tôi hơi giật mình, đương nhiên trong
 lòng đã vô cùng ấm áp, không khỏi cười
 nói: “Không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Kết hôn rồi cũng có thể cầu hôn mà,
 chuyện lãng mạn cũng không nhất thiết
 chỉ làm một lần. Huống chỉ, đối với một cô
 gái mà nói thì cầu hôn là một nghỉ thức
 cảm động biết bao chứ” Lời này là Mạc
 Thanh Mây nói.
Cô ta đứng bên cạnh, cao giọng nói:
 “Phó Thắng Nam, tổng giám đốc cao ngạo
 lạnh lùng, hình như chúng tôi vẫn chưa
 nghe thấy anh nói ba chữ quan trọng đấy.
 Bây giờ anh không tính nói sao?”
Gương mặt người đàn ông vô cùng
sáng lạn, anh tuấn vô song. Bốn mắt nhìn
 nhau, bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi đỏ mặt,
 đưa tay lấy đi chiếc nhẫn.
Thế nhưng không ngờ lại bị anh kéo
 lại, chủ động đeo nhẫn lên tay tôi, ánh mắt
 tràn ngập sự dịu dàng: “Thẩm Xuân Hinh,
 cả đời này anh sẽ ở bên cạnh em”
Không nói anh yêu em nhưng nói anh
 ở bên cạnh em, dường như câu nói này lại
 có cảm giác gắn bó hơn.
Tôi cười cười, đưa tay kéo anh đứng
 dậy.
Mạc Thanh Mây cảm thấy chúng tôi
 quá bình thản, vì thế bèn luyên thuyên nói
 không ngừng: “Tại sao hai người giống như
 một đôi vợ chồng đã chung sống với nhau
 mấy chục năm vậy? Sao không có cảm
 xúc kích động hay mấy lời tỏ tình êm tai gì
 hết.”
Tôi cười khổ: “Tình yêu là phải bền bỉ
 u dài, làm gì suốt ngày cứ ồn ào sôi nổi chứ”
Mãi đến khi liếc mắt nhìn xung quanh,
 tôi mới nhìn thấy ánh mắt Lâm Uyên đỏ
 bừng dựa vào người Mạc Đình Sinh nhìn
 tôi.
Tôi hơi ngần người, đột nhiên lại nhớ
 đến cuộc gọi kia, bà ấy nói: “Thẩm Xuân
 Hinh, mẹ là mẹ của con.”
Trong trí nhớ của tôi, từ “mẹ” này đã
 quá lạnh nhạt. Nếu như không cần thận
 nhớ lại thì dưỡng như tôi cũng sắp quên
 mất mỗi một người đều có mẹ.
“Sao vậy?” Thấy tôi đột nhiên thất
 thần, Phó Thắng Nam đưa tay ra kéo tôi
 vào trong ngực.
“Không sao!”
Bầu trời đã dần dần tối xuống, nghỉ
 thức hôn lễ được cử hành hoành tráng,
 bữa ăn tối trong khách sạn cũng được bắt
Dường như đoạn nhạc đệm vừa rồi là
 do Mạc Thanh Mây sắp xếp, nhưng so với
 ồn ào náo nhiệt thì tôi lại càng thích bình
 đạm qua ngày hơn.