Chương 382: Oán hận bị chôn ở trong lòng (6G)
“Bời vì xuất thân của em, gả cho Phó
 Thắng Nam là may mắn lớn nhất trong
 cuộc đời em rồi. Mặc dù em biết tình cảm
 của anh ấy đối với Lâm Hạnh Nguyên
 không bình thường. Ban đêm nghe thấy
 tiếng sấm chớp ầm ầm trên trời đã lo lắng
 nó sẽ làm Lâm Hạnh Nguyên sợ hãi, lập
 tức lấy xe đi đến nhà của cô ta. Anh có biết
 lúc đó trong lòng em ghen tị đến mức nào
 không? Em cũng sợ tiếng sấm nhưng lại
 không thể gọi điện thoại cho Phó Thắng
 Nam, bời vì em biết anh ấy còn có người
 mà anh ấy muốn đến bảo vệ, cho nên chỉ
 có thể cuộn tròn trong chiếc chăn dày,
 chống chịu từng tiếng sấm sét vang dội
 giữa trời đêm.”
Ngày cứ thế trôi qua, nó giống như
 một đoạn phim cũ lưu trong ổ cứng, không
 nhắc đến nó thì sẽ chìm vào quên lãng
 nhưng một khi nhắc đến, sẽ cảm thấy
 chua xót và đau đớn.
Ý nghĩa của những kỳ niệm có lẽ cũng
 giống như vậy.
Thẩm Minh Thành muốn mờ miệng an
 ủi tôi nhưng ánh mắt của anh ấy nhìn về
 phía sau lưng tôi, hơi ngập ngừng một
 chút, cuối cùng cũng không nói câu nào.
Tôi đoán được đấy là ai, quay đầu lại
 thì đúng là Phó Thắng Nam. Ánh mắt của
 anh nhạt nhẽo không rõ đang có cảm xúc
 gì.
Thẩm Minh Thành đứng dậy, đơn giản
 thông báo một vài câu rồi rời đi.
Tuệ Minh chạy ra sân sau chơi ném
 tuyết. Cả một phòng khách to như vậy, bây
 giờ chỉ còn có tôi và Phó Thắng Nam.
Tôi quay đầu lại, cụp mắt nhìn xuống
 chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
 Những lời lúc nãy tôi nói, không biết anh
 đã nghe được ít hay nhiều rồi.
Khẽ thờ dài một cái, tôi không lên
 tiếng nữa.
Đột nhiên anh khoác một chiếc áo
 khoác lên người tôi, khiến bả vai dần ấm áp
 hơn: “Thủ đô đã vào mùa đông rồi, em
 phải mặc quần áo dày hơn đấy.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông
 phát ra với chất giọng quyến rũ đến mê
 người.
Tôi gật đầu, giơ tay kéo lấy chiếc áo
 thì thấy anh không biết lấy từ đâu ra một
 mầu thuốc lá đã châm lửa.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Tôi hơi nhíu mày, nhìn anh ưu nhã
 ngậm mầu thuốc lá vào trong miệng hút
khiên tôi phải trầm tư suy nghĩ, đã bao lâu
 rồi tôi không thấy anh hút thuốc lá vậy.
“Không biết ngày mai có tuyết rơi
 không?” Tôi mở miệng, phá vỡ bầu không
 khí yên lặng.
Anh hít một hơi thật dài rồi kẹp mầu
 thuốc lá ð đầu ngón tay thon dài, nhìn vô
 cùng ưu nhã.
“Tối nay anh cùng em đi ngắm tuyết.”
 Lời này, mặc dù nghe không hiểu thấu
 nhưng tự nhiên lại thấy vô cùng vui vẻ.
Tôi sinh ra ở phía Nam, có nhìn thấy
 tuyết nhưng chưa từng nhìn thấy tuyết rơi
 phủ đầy mọi cảnh vật, nghĩ thôi cũng đã
 cảm thấy rất đẹp rồi.
Tôi đứng dậy đi về phía anh, khóe
 miệng nở một nụ cười: “Được thôi, từ nhỏ
 đến lớn em chưa từng ngắm tuyết rơi suốt
 đêm đâu, nghĩ lại cũng thấy có chút kích động.”
Anh ngoái đầu lại nhìn tôi, trong hơi
 thð còn nhiễm mùi thuốc lá lại thoảng qua
 một mùi hương quen thuộc.
Anh không muốn đề cho mùi thuốc lá
 ám đến người tôi nên dịch chuyền mầu
 thuốc lá ra xa một chút: “Xuân Hinh, không
 muốn gặp thì có thể không gặp.”
Tôi hơi ngần người, ngước mắt lên
 nhìn anh lại đụng vào đôi mắt đen thâm
 thúy sâu thằm của anh.
Ánh mắt liếc nhìn đóm lửa nhỏ trong
 tay anh, không biết đang có tâm trạng gì,
 tôi đưa tay cầm lấy mầu thuốc lá trong tay
 của anh, đặt lên miệng nhẹ nhàng hít một
 hơi.
Chỉ cảm thấy mùi thuốc lá nồng đậm
 khiến người ta muốn ho khù khụ, không hề
 thích cái mùi này một chút nào. Cũng may
 ôi không nuốt nào, chỉ bị khói thuốc mịt
mù vây quanh.
“Nghịch ngợm!” Anh mờ miệng, lấy
 mầu thuốc từ trong tay tôi, vội vàng dập đi
 rồi ném vào trong thùng rác.
Đôi mắt đen láy của anh rơi trên người
 tôi, cảm xúc có hơi mơ hồ: “Nếu tâm trạng
 em không được tốt thì có thể tìm anh để
 trút giận.”
Tôi nờ nụ cười yếu ớt, không khỏi lắc
 đầu: “Phó Thắng Nam, em mệt rồi.” Thật
 sự rất mệt, có quá nhiều chuyện đè nén ở
 trong lòng cho nên tôi cảm thấy vô cùng
 chán nản và đau khổ trong cuộc sống này.
Anh ôm tôi vào lòng, cả người tôi đều
 bị anh ôm trọn làm tôi thấy hơi đau, là
 trong lòng thấy hơi đau.
“Lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy, trong
 lòng em cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lúc này
 em mới biết được trên thế giới này thế nào
 mới là duyên phận. Khi đó em nghĩ, một
người phụ nữ đến tuổi như bà ấy vẫn có
 thể xinh đẹp, ưu nhã đến như vậy, thật sự
 là món quà mà ông trời ban tặng, bà ấy vì
 Lâm Hạnh Nguyên mà làm tổn thương em.
 Ở trong nhà kho đấy, em từng chút từng
 chút cảm nhận cái chết của đứa bé đang
 ngày càng đến gần. Khi đó em hận bà ấy,
 em đã thề nếu em còn sống, em muốn bà
 ấy phải trà một cái giá thật đắt, phải khiến
 cho bà ấy nhận lấy sự đau khổ gấp mười
 lần so với đau khổ của em khi mất đi đứa
 bé.”
Nhắc đến đứa bé, nỗi đau trong lòng
 tôi ngày càng lan rộng.
Tôi ngừng một chút, hít lấy một hơi,
 nén lại cảm giác khó chịu ở trong lòng:
 “Nhưng em chưa từng nghĩ đến, cái giá
 cuối cùng mà em phải trả không hề nhỏ.
 Nếu như được quay về quá khứ, em thà
 rằng chúng ta chưa từng quen biết nhau,
em không gả cho anh, em cũng chưa từng
 đi đến Giang Ninh, cả đời này hai ta chưa
 từng gặp nhau, có lẽ đó chính là điều may
 mắn nhất trong cuộc đời.”
Cả người bị anh ôm trọn, tôi có thể
 cảm nhận được nỗi đau của anh, trái tim
 tôi lại càng đau đớn hơn.
Hơi thờ của anh trờ lên dồn dập, có lẽ
 do đang phải cố kìm nén cảm xúc của
 mình.
Tôi tiếp tục nói, giống như một con rối
 bị điều khiển: “Bốn năm trước em rời khỏi
 nơi này, lúc đấy em rất hận anh, thậm chí
 còn nghĩ tới cả đời này không gặp lại anh
 nữa, bỏ mặc những người xung quanh,
 những người đã gắn bó với em từ lúc em
 vừa sinh ra, hoàn toàn buông bỏ tất cả.”
“Nhưng cuộc sống mà, làm sao có thể
 diễn ra như mình mong muốn được chứ.
 Lúc gặp anh ở Hoàng An, em phát hiện ra
 mình không hận nổi, nỗi oán hận đè nén
 trong lòng bao nhiêu năm điều bộc lộ hết
 ra bên ngoài. Em biết, nếu em đã không
 thể hận anh thì em cũng không thể hận bà
 ấy được, bà ấy là mẹ của em, đó là sự thật
 không thể trốn tránh. Cho dù có xảy ra
 chuyện như thế nào, mắc sai lầm có lớn
 đến đâu thì cuối cùng em vẫn phải bình
 thản gánh chịu mọi nỗi đau.”
Tôi dồn hết những oán hận và đau
 đớn chất chứa ở trong lòng, đề chúng lớn
 dần theo thời gian.
Tôi biết, tất cả mọi người điều hy vọng
 tôi có thể buông bỏ mọi chuyện trong quá
 khứ sau đó bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng
 mọi tuyệt vọng bị chôn xuống dưới đất, chỉ
 cần một chút nước tưới lên cũng đủ để nó
 lớn dần.
Phó Thắng Nam nói: “Bốn năm trước,
 sau khi em bỏ anh đi, căn biệt thự này trờ
lên bằng giá, trống rỗng, trong nhà không
 có hơi người, trống trải một cách lạ thường.
 Có đôi khi vào lúc nửa đêm tỉnh lại, nghe
 thấy tiếng khóc của đứa bé và sự đau đớn
 của em, anh giống như bị người ta bóp
 chặt cổ vậy, hoàn toàn không thể thờ
 được. Sau này Trần Văn Nghĩa kiên quyết
 bảo anh dọn ra ngoài, nhưng anh không
 muốn rời đi. Trong phòng mặc dù trống
 vắng nhưng ít ra vẫn còn có chút hơi thờ
 của em.”
Anh nói: “Thầm Xuân Hinh, chúng ta
 đều là những con người có tâm hồn tan
 nát. Ngay cả là cánh diều đứt dây cũng
 muốn quấn lấy mà bay lên trời.”
Tôi ngửa đầu nhìn anh, thấy ánh mắt
 của anh ôn nhu một cách lạ thường: “Nơi
 này.” Ngón tay thon dài của anh đặt ở trên
 ngực, giọng nói trầm thấp: “Trừ em ra,
 chưa từng có người nào đặt chân vào đây cả ”
Tôi mím môi, hít một hơi thật dài, nhận
 ra mình không nên chìm đắm trong vũng
 bùn của quá khứ.