Chương 377: Oán hận bị chôn ở trong lòng (1)
Phó Thắng Nam sợ tôi đối mặt với
 những lời của các cổ đông trong công ty
 thì sẽ bị tổn thương, nên để tôi ngồi lại
 trong văn phòng.
Thật ra tôi sẽ không như vậy, có một
 số việc, cuối cùng rồi cũng sẽ phải đối
 mặt, muốn tránh cũng không có cách nào.
Sợ tâm trạng của tôi bị ảnh hường,
 Phó Thắng Nam cố ý đề Trần Văn Nghĩa ở
 lại bên cạnh tôi để trông chừng.
Đọc hết các bài báo liên quan xong,
 tôi để điện thoại di động xuống, đứng dậy
 đi đến trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn
 thấy được rõ ràng vòng vây của các phóng
 viên ở tầng trệt của Tập đoàn Phó Thiên.
“Cô chủ, trong phòng nghỉ có rất
 nhiều người nổi tiếng, cô có thể qua xem
 thử.” Trần Văn Nghĩa mở miệng, với tư duy
 của một tên trai thằng như anh ta, cách tốt
 nhất đề an ủi một người là nói lảng sang
 chuyện khác.
Tôi cười yếu ớt, quay đầu nhìn anh ta:
 “Trong thủ đô có không ít người nổi tiếng,
 bọn họ để bao nhiêu người đến bao vây
 Tập đoàn Phó Thiên như thế này, không
 cảm thấy lãng phí tài nguyên à?”
Anh ta mím môi, không trả lời tôi nữa.
Tôi ngồi được một lúc lâu thì Phó
 Thắng Nam tiến vào, sắc mặt của cũng
 không tốt, có vẻ là đang âm thầm kiềm
 chế gì đó.
Thấy tôi nhìn mình, mặt anh giãn ra
 phần nào, vẫy tay với tôi, tôi đi đến bên
 anh, anh thuận thế kéo tôi ngồi
xuông, mở miệng nói: “Việc nhỏ thôi, em
 không cần phải lo lắng!”
Tôi gật đầu, cũng không biết nên nói
 gì, chuyện có thể làm anh phải nhíu mày
 chắc chắn không phải là chuyện nhỏ,
 những chuyện xấu như thế này không chỉ
 ảnh hường đến cá nhân mà còn ảnh hường
 đến cả công ty.
Điều mà một công ty kinh doanh sợ
 nhất là hình tượng của người đứng đầu bị
 ảnh hường, Phó Thắng Nam vẫn luôn là
 hình tượng đại diện cho Tập đoàn Phó
 Thiên, mặc dù anh vốn không hề tốn công
 sức tạo nên nó.
Nhưng anh có khí chất bầm sinh, tác
 phong nghiêm túc nhanh nhẹn, có thể
 đem lại cảm giác an toàn không nhỏ cho
 thị trường chứng khoán.
Anh đưa tôi đến công ty, đơn giản là vì
 sơ tôi một mình ở biệt thự nhìn thấy những
tin tức đó thì sẽ không kiểm chế được tâm
 trạng mà không có ai ở bên cạnh tôi để
 chăm sóc, nên anh không yên lòng.
“Ừm!” Tôi chỉ đáp lại anh một chữ.
Trần Văn Nghĩa giao giấy tờ và tài liệu
 cho anh, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, thị
 trường chứng khoán của Tập đoàn Phó
 Thiên đã bị ảnh hưởng.
Tôi không biết gì về cổ phiếu, nhưng
 cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng hướng
 đi của đường màu đỏ trong biều đồ, trong
 lòng đoán được không ít.
Nói chung là đã bị ảnh hường rất
 nhiều, Phó Thắng Nam vỗ vỗ tay tôi, ra
 hiệu cho tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi nhận lấy
 tài liệu từ tay Trần Văn Nghĩa, đứng dậy đi
 đến bàn làm việc.
Thấy anh không nói gì, trông Trần Văn
 Nghĩa có vẻ đứng ngồi không yên.
“Âm!” Một lát sau, anh buông giấy tờ
 trong tay xuống, không nặng tay lắm,
 nhưng lại vang rất lớn bên trong văn phòng
 trống vắng.
Nhận ra tôi đang nhìn mình, khóe
 miệng của anh nở một nụ cười dịu dàng:
 “Không sao đâu!”
Giống như là đang trấn an.
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng đã đoán
 được ít nhiều, có thể làm anh cư xử như
 vậy, chắc không chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi biết nếu mình ð chỗ này thì sẽ ảnh
 hường đến anh và Trần Văn Nghĩa thảo
 luận, bèn đứng dậy đi vào phòng nghỉ, lấy
 lý do là hơi buồn ngủ.
Anh cười yếu ớt, dịu dàng trấn an:
 “Ừm, ngủ một giấc thật ngon đi, đừng lo
 lắng.”
Tôi gật đầu, nằm ở trên giường phòng
 nghỉ, làm sao mà tôi nghỉ được.
Lần thứ nhất mờ ra web tài chính và
 kinh tế, quả nhiên như tôi nghĩ, không ít
 chuyên gia đã bắt đầu phân tích nguy cơ
 lần này Tập đoàn Phó Thiên gặp phải.
Có chuyên gia nói, trong vòng nửa
 năm nay hình tượng của Tập đoàn Phó
 Thiên đã bị ảnh hường ba lần, có to có nhỏ,
 lần này chuyện rất nghiêm trọng, một khi
 Phó Thắng Nam xử lý không tốt, Tập đoàn
 Phó Thiên sụp đồ là chuyện có thể đoán
 trước.
Có chuyên gia còn nói, nguy cơ lần
 này của Tập đoàn Phó Thiên cũng có thề
 là một bước ngoặt phát triển khác của Tập
 đoàn Phó Thiên, trong khoảng thời gian
 bốn năm, dù là nhân tài hay địa vị xã hội,
 Tập đoàn Phó Thiên đã đạt đến được một
 đỉnh cao nhất định, muốn tiếp tục đạt đến
 một đỉnh cao mới là một điều rất khó.
 Dù là kết quả nào thì cũng đều được
 quyết định bởi Phó Thắng Nam, anh sẽ xử
 lý nguy cơ lần này như thế nào.
Bối rối một lúc lâu, tôi bèn gọi điện
 thoại cho Cố Diệc Hàn, vào một đêm của
 rất nhiều năm trước, anh ta cho tôi cái điện
 thoại này là để phòng ngừa cho những
 việc như tôi gặp chuyện và mất con xảy ra
 một lần nữa, cho nên anh ta cho tôi chiếc
 điện thoại này, chỉ cần tôi gọi, dù có đang
 bận chuyện gì, anh ta cũng sẽ nghe máy.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Anh ta nói được thì cũng làm được,
 sau mấy giây chờ điện thoại kết nối, anh ta
 nghe máy, giọng nói trầm thấp, tựa hồ
 cũng đang bận rộn nhiều việc, anh ta
 không có tôi hỏi.
Mà trực tiếp mờ miệng: “Những tấm
 hình kia, nếu như anh nói không phải là do
 anh làm lộ ra, em có tin không?”
Tôi gật đầu: “Tin!” Nếu anh ta đã nói “có
không phải, vậy thì là không phải.
Im lặng một lát, anh ta mới mở miệng,
 giọng nói hơi khàn: “Lần này, anh sẽ xử lý
 tốt, tuyệt đối sẽ không để em bị tổn
 thương một chút nào.”
Tôi không có cảm giác gì đối với anh
 ta, chỉ cảm thấy biết ơn, bây giờ xảy ra
 chuyện như thế này lại nảy sinh oán hận,
 không còn chút tình cảm nào.
Tôi lạnh nhạt nói: “Xử lý chuyện lần
 này như thế nào là chuyện của anh, tôi gọi
 điện thoại cho anh chỉ vì muốn nói cho anh
 biết, sau này, tôi không nợ anh cái gì nữa.”
Người ð đầu bên kia điện thoại im lặng
 thật lâu, tôi chuyển vào tài khoản của anh
 ta gần 350 tỷ đồng, trong chuyện lần này,
 Tập đoàn Cố NgHĩa có thể bình an vô sự.
Dù sao cũng có rất nhiều vốn lưu động.
Ố đầu bên kia điện thoại, giọng nói
 anh ta hơi trầm thấp: “Em chuyển cho anh
 số tiền này, Phó Thắng Nam có biết
 không?”
“Không biết!” Tôi mờ miệng, cũng
 không có cảm thấy tội lỗi gì, mấy năm nay,
 nhờ tài kinh doanh của Phó Thắng Nam
 mà năm nào Hạ Vỹ cũng thu được rất
 nhiều.
Năm đó ông nội sợ ngày nào đó tôi sẽ
 bị Phó Thắng Nam ly hôn, không có gì nuôi
 thân, cho nên trực tiếp để tôi đứng tên cho
 Hạ Vỹ.
Mấy năm nay, tôi không động đến bất
 kì một khoản tiền nào của Hạ Vỹ, cũng
 không có ý định dùng.
Lần này, Tập đoàn Phó Thiên và Tập
 đoàn Cố Nghĩa đứng trước một vấn đề
 giống nhau, khoản tiền này đem cho Cố
 Diệc Hàn, từ đây xem như đã trả sạch ân
 tình anh ta cứu tôi khi trước.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến
 cười lạnh, giọng nói cực kỳ hờ hững:
 “Thẩm Xuân Hinh, em điên rồi.”
Điên?
Tôi không cảm thấy mình như vậy, tôi
 đã nợ anh ta nhân tình này suốt bốn năm,
 trong lòng tôi bất an vô cùng, nếu là vào
 trước đây, tôi biết ngoại trừ tôi ra, Cố Diệc
 Hàn không thiếu cái gì cả, ngay cả tiền anh
 ta cũng khinh thường.
Nhưng hôm nay thì khác, Tập đoàn Cố
 Nghĩa và Tập đoàn Phó Thiên đang phải
 đối mặt vấn đề giống như trước, Tập đoàn
 Phó Thiên đã tồn tại thị trường bảy năm,
 Phó Thắng Nam muốn vượt qua được
 nguy cơ lần này, không thể tránh khỏi chút
 đau khổ, vất vả, nhưng vẫn có khả năng
 vượt qua rất cao.
Nhưng Tập đoàn Cố Nghĩa thì khác,
trước đây Tập đoàn Cố Nghĩa chưa hề ra
 mắt thị trường, từ trước đến giờ vẫn luôn là
 công ty gia đình, Cố Diệc Dương chưa bao
 giờ muốn mỡ rộng cách thức quản lý là
 kinh doanh.
Mãi cho đến khi Cố Diệc Hàn tiếp
 nhận công ty, đọ sức với Phó Thắng Nam,
 muốn đuổi kịp địa vị của anh.
Cho nên Cố Diệc Hàn mất hai năm đề
 Tập đoàn Cố Nghĩa trở thành công ty thị
 trường, thời gian quá ngắn, cho dù vẫn có
 thể chiếm được ít lợi từ Tập đoàn Phó
 Thiên.