Chương 376: Lảo đảo đi đến (9)
“Đưa máy cho Thẩm Minh Thành.” Tôi
 mờ miệng, giọng nói hơi lạnh lùng.
Người ð đầu bên kia điện thoại im lặng
 một lúc lâu, mờ miệng hỏi: “Cô là cô
 Hinh?”
Tôi mím môi, trong lòng đã cảm thấy
 hơi tức giận: “Đưa máy Thầm Minh Thành
 đi.”
Dưỡng như đã nhận ra được rằng tôi
 đang tức giận, cô ngần người nói: “Cô
 Hinh, cậu Thành đang tắm, lát nữa tôi nói
 cậu ấy gọi điện lại cho cô, được không ạ?”
Tôi cố nén sự tức giận trong lòng, bên
 kia chưa cúp điện thoại mà tôi đã ném
thăng điện thoại điện thoại di động xuống
 đất.
Điện thoại bị ném xuống đất, nảy lên
 mấy lần, vỡ nát cả màn hình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
Phó Thắng Nam không nói gì, đứng
 dậy nhặt điện thoại di động lên, sau đó
 nhìn sơ qua, sau khi lấy sim bên trong ra
 thì cũng ném xác điện thoại đi.
Anh dùng điện thoại của mình gọi
 điện thoại cho Trần Văn Nghĩa, không bao
 lâu sau, Trần Văn Nghĩa đã đến, mang theo
 một cái điện thoại mới đến.
Tôi ngồi trên ghế ngồi ở hành lang,
 mất một lúc lâu mới ổn định lại được cảm
 xúc của mình.
Anh đưa điện thoại di động cho tôi,
 liếc mắt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng
 cấp cứu, mờ miệng nói: “Buồn ngủ
 không?”
 Bây giờ trời đã rạng sáng.
 Tôi lắc đầu: “Không buồn ngủ!”
Im lặng một lúc lâu, anh mới kéo tôi
 đứng dậy, mờ miệng nói: “Không được để
 cho bất cứ ai làm ảnh hường đến tâm trạng
 của em, đồng ý với anh được không?”
Sao tôi lại không biết là không nên đề
 người khác làm cho mình tức giận, thế
 nhưng…
“Tôi không chịu nồi. Hồ Diệp đúng là
 không tốt thật, nhưng là do Thẩm Minh
 Thành sai, làm cho cô ấy mang thai, đứa
 bé này là của anh ấy, vào lúc như thế này
 mà anh ấy lại lêu lồng, chơi đùa với những
 người phụ nữ khác, tôi…”
Thầm Quang nhanh chóng đến nơi,
 thấy tôi và Phó Thắng Nam đang ở đây mà
 lại không thấy Thẩm Minh Thành đâu thì
 cau mày nói: “Anh trai của cháu đâu?”
“Chết rồi!” Tôi mờ miệng, cơn giận
 còn chưa tan.
Đây lần đầu tiên tôi giận dữ nói
 chuyện với Thẩm Quang như vậy, đến khi
 tôi nhận ra thì không khỏi ngây ngần cả
 người.
Ngước mắt nhìn về phía Thẩm Quang,
 thấy ông ấy nhìn tôi, ánh mắt sâu xa khó
 hiểu.
Tôi cứ nghĩ rằng ông ấy lại muốn dạy
 đời tôi.
Không ngờ ông ấy lại đột nhiên bật
 cười: “Con bé này, nói hươu nói vượn cái gì
 đấy?”
Tôi…
Thờ ra một hơi, tôi nhìn về phía ông ấy,
 rồi mới bình tĩnh nói: “Chắc là sau một
 tiếng ba mươi phút nữa Thẩm Minh Thành
 mới đến đợc.”
Dừng một chút, tôi không khỏi mờ
 miệng: “Chú Ba, dù có nói như thế nào thì
 Hồ Diệp cũng đang mang thai đứa con của
 nhà họ Thẩm, Thầm Minh Thành lại hồ đồ
 không chịu trách nhiệm, chú là người lớn,
 để đứa trẻ này được sinh ra một cách lén
 lút như vậy, sau này người ngoài sẽ nghĩ về
 nhà họ Thầm như thế nào đây?”
Thẩm Quang vốn rất thông minh, sao
 có thể không hiều được tôi đang nói gì.
Nhìn tôi, ông ấy không khỏi thờ dài
 nói: “Việc này chú đã nghĩ đến rồi, nhưng
 thân phận của Hồ Diệp quá phức tạp. Cha
 mẹ của cô ta đều là những người buôn bán
 ma túy, bản thân cô ta cũng từng có tiền
 án tiền sự. Để cho cô ta trờ thành thành
 viên của nhà họ Thẩm, cũng có nghĩa là
 phải công khai mọi thứ về cô ta, đến lúc đó
 chú sợ rằng sẽ vì thế mà không thăng
 chức được, nhiều thành viên của nhà họ
Thâm cũng sẽ bị chuyện này liên lụy.”
Chuyện này tôi đã từng nghe Hồ Diệp
 nói sơ qua, nhưng cũng không quá hài
 lòng. Đúng là như vậy, so với tương lai của
 nhà họ Thẩm, con đường thăng tiến của
 Thầm Quang, Hồ Diệp không vào nhà họ
 Thẩm là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng ngay từ đầu Thẩm Minh Thành
 đã biết về những chuyện này, đã như vậy,
 tại sao còn động vào cô ta?
Thẩm Quang lớn tuổi, nửa đêm canh
 ba vội vàng chạy đến đây, bây giờ đã
 không chịu nồi nữa.
Sắp xếp vài người chờ ngoài cửa
 phòng cấp cứu xong, ông ấy liền trờ về.
Phó Thắng Nam còn phải làm việc, cứ
 ngồi canh trước phòng cấp cứu như thế
 này cũng không phải cách hay, nếu tôi
 không đi, chắc chắn anh cũng sẽ không di.
Cũng may sau nửa tiếng Thẩm Minh
 Thành đã đến nơi, sau lưng còn có Vương
 Yên Nhiên đi theo.
Dù có là đứa ngu cũng nhìn ra được
 quan hệ của hai người này không hề bình
 thường.
“Cô ấy thế nào rồi?” Thẩm Minh
 Thành tiến lên, trên trán đầy mồ hôi, có thể
 nhìn ra được là anh ta đi rất vội vã.
Tôi cố kiểm chế cảm xúc muốn đánh
 anh ta, đè lại cơn tức giận, không thèm nói
 gì mà chỉ nhìn anh ta một cái rồi kéo Phó
 Thắng Nam đi mất.
Ra khỏi bệnh viện, tôi vẫn còn hơi tức
 giận, Phó Thắng Nam thấy tôi mãi không
 mờ miệng, ngừng một chút rồi mới nói:
 “Hay là em đánh anh một trận cho hả
 giận?”
Tôi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt Phó
 ắng Nam sâu xa, cơn giận của tôi hơi hạ
xuống phần nào, đưa tay nắm lấy ông tay
 áo của anh đã bị tôi kéo đến nhăn nhíu.
“Em vẫn ồn, không tức giận đến mức
 như vậy!”
Anh bật cười, kéo tôi lên xe, vào lúc
 thắt dây an toàn thì hôn một cái lên trán
 tôi: “Dáng vẻ em nổi trận lôi đình rất đáng
 yêu!”
Đáng yêu?
Tôi há hốc mồm, không nói được gì,
 “đáng yêu” dùng như thế à?
Vì thức đến nửa đêm nên tôi ngủ quên
 mất ở trên xe.
Tỉnh lại vào ngày hôm sau thì đã ở
 trên giường trong biệt thự.
Phó Thắng Nam còn đang ăn sáng ở
 dưới lâu, Trần Văn Nghĩa đến sớm, thấy tôi
 đi xuống, anh ta bèn gật đầu cười yếu ớt,
 xem như là chào hỏi.
Thấy Tuệ Minh không có ở đây, tôi
 ngần người: “Tuệ Minh vẫn chưa rời giường
 à?” Con bé còn phải đi học, chẳng lẽ đến
 giờ mà còn chưa chịu dậy!
“Lái xe vừa mới đưa cô bé đi đến
 trường học rồi.” Trần Văn Nghĩa mờ miệng,
 nói một câu làm tôi yên tâm trở lại.
Tôi không khỏi thầm than “sớm thế;
 Phó Thắng Nam đầy một bát cháo loãng
 đến trước mặt tôi, mờ miệng nói: “Lát nữa
 đi đến công ty với anh.”
Ngước mắt nhìn anh, tôi hoang mang
 nói: “Em định đi thăm Hồ Diệp một lát.”
Mặc dù đêm qua Thẩm Quang đã sắp
 xếp người ở lại trông coi, Thẩm Minh
 Thành cũng đã đi qua đó rồi, nhưng tôi vẫn
 muốn đi thăm cô ta một lát.
Anh buông tờ báo trong tay xuống,
 ánh mắt sắc bén, giọng nói hơi lạnh lùng:
“Chắc là em sẽ không đi được đâu.”
Tôi không hiều, vừa ngước mắt nhìn
 anh đã nhìn thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt vô
 cùng.
Trần Văn Nghĩa mờ miệng: “Ö bệnh
 viện đang có rất nhiều người, cô chủ tùy
 tiện đi đến đó sẽ xảy ra chuyện, hai ngày
 nay cô nên ð bên cạnh Tổng giám đốc
 Nam thì sẽ tốt hơn.”
Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
“Một chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Thấy tôi không nói gì nữa mà chỉ yên
 lặng nhìn anh, Phó Thắng Nam buông tờ
 báo trong tay xuống lần nữa, cặp mắt đen
 nhìn tôi chăm chú: “Dự báo thời tiết đã nói
 thủ đô sắp có tuyết rơi, lát nữa ra ngoài em
 mặc nhiều quần áo một chút.”
Tôi gật đầu, anh không nói thì tôi sẽ
 không hỏi.
 Lúc tôi biết được mọi chuyện thì đã
 đến tầng trệt của Tập đoàn Phó Thiên, một
 đám phóng viên đang tập trung ð ngay
 cửa ra vào của Tập đoàn Phó Thiên, lít nha
 lít nhít làm cản trờ ra vào.
Trần Văn Nghĩa xuống xe thông
 đường, còn Phó Thắng Nam thì kéo tôi,
 trên mặt hiện lên vẻ ấm áp: “Lát nữa em
 đừng sợ, bọn họ hỏi gì cũng để anh trả lời,
 được không?”
Dù tôi không biết rõ nguyên nhân
 nhưng trong lòng cũng đã đoán được phần
 nào, bèn gật đầu, cũng không đến mức sợ
 hãi như vậy.
Xuống xe, đi chưa được mấy bước,
 phóng viên đã chạy đến vây chúng tôi lại,
 cũng may là có rất nhiều vệ sĩ.
Dù phóng viên hỏi rất nhiều chủ đề
 trên trời dưới đất nhưng Phó Thắng Nam
 không hề có ý định mờ miệng ra trả lời lại.
Anh kéo tôi vào trong Tập đoàn Phó
 Thiên, sau đó đi thằng đến phòng họp.
Dù ngay từ đầu tôi không hề biết
 chuyện gì đã xảy ra, nhưng đến lúc nhìn
 thấy phóng viên, nghe thấy những câu hỏi
 từ trong miệng của những phóng viên đó
 thì đã ngay lập tức đoán ra được.
Mở Google ra, quả thật là như vậy, top
 tìm kiếm là về vợ trước của Tổng giám đốc
 Tập đoàn Phó Thiên, người đã lừa dối anh
 trong hôn lễ, còn có ảnh chụp đính kèm
 cảnh anh đuổi theo tôi ở trong khách sạn.