Chương 373: Lảo đảo bước tới (6)
Tôi có hơi lơ đãng, dường như Mộc Tử
 cũng thích mang giày cao gót, khi đó
 chúng tôi không có tiền, đôi giày cao gót
 cô ấy rất cao, rất cấn chân, mỗi lần cô ấy bị
 đau đến mức không chịu được, tôi sẽ mua
 cho cô ấy một đôi dép lê ð cửa hàng ven
 đường, sau đó vừa cười nhạo cô ấy, vừa
 bắt cô ấy đổi giày, cô ấy sợ đau, lần nào
 cũng ngoan ngoãn đổi đi, sau đó lại phàn
 nàn dép lê không hợp với khí chất của
 mình.
Bây giờ nhớ lại, những chuyện này đã
 xảy ra lâu lắm rồi nhưng lại giống như mới
 xảy ra.
Tôi đứng dậy, nhìn về phía cô ta nói:
 “Cô ở đây chờ tớ một chút nhé!”
Trong trung tâm thương mại có không
 ít cửa hàng, một lát sau thì tôi trở lại, đưa
 hộp giày cho cô ta, cười nhẹ: “Vừa rồi tôi
 thấy cỡ chân của cô là ba mươi bảy, có lẽ
 cái này sẽ vừa chân đấy.”
Cô ta sửng sốt một lát, đưa tay nhận
 cái hộp, sau khi mở ra thì nhìn tôi một cái,
 ngần người nói: “Cô cố ý mua cho tôi à?”
Tôi gật đầu: “Tuy không biết cô thích
 mẫu nào, nhưng nó có thể phối với quần
 áo của cô đấy, có điều đây không phải
 nhãn hiệu gì lớn, nhưng chắc mang đỡ
 cũng ổn.”
Có một đôi giày hơn mấy chục triệu,
 tôi thật sự không dám mua, sau khi từ
 Hoàng An trờ về, tôi vẫn luôn không đi làm,
 Phó Thắng Nam cho tôi thẻ ngân hàng
 nhưng tôi không dùng mà chỉ dùng tiền
 tích góp của mình, tôi định thi nghiên cứu
 sinh xong thì sẽ tìm một công việc nào đó,
 như vậy thì vấn đề chi tiêu hằng ngày của
 tôi sẽ được giải quyết rồi.
Cô ta thay giày, gương mặt không giấu
 nổi sự vui vẻ, nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân
 Hinh, cô biết không, cô là cô gái đầu tiên
 mua giày cho tôi đấy, anh tôi là một cái cọc
 gỗ, căn bản là không có mắt thẩm mỹ, cho
 nên tôi chưa bao giờ bảo anh ấy mua cho
 tôi thứ gì, đều là tự mình mua thôi, gặp
 được hạ biết thuyền cũng một cái cọc gỗ
 luôn, từ nhỏ đến lớn chưa từng mua giày
 cho tôi.”
Tôi cười nhẹ, dường như hai ông bà
 nhà họ Mạc vẫn luôn ð nước ngoài, Mạc
 Thanh Mây là con gái nhỏ nhất của nhà họ
 Mạc, không có biết nhiều về chuyện nhà
 họ Mạc.
Chỉ biêt duy nhất một chuyện Mạc
 Thanh Mây và Mạc Đình Sinh là anh em,
 còn mấy chuyện khác thì hoàn toàn không
 biết gì cả.
“Cô mang vào đi, chỉ cần đi không bị
 đau chân là được.” Tôi mờ miệng, lúc
 ngước mắt lên thì thấy Phó Thắng Nam,
 anh mặc cả cây đen, dáng người thon dài,
 gương mặt tuấn tú vô cùng, đi trong trung
 tâm thương mại khiến người khác phải
 ngoái đầu lại nhìn.
“Đúng là trai đẹp hại nước hại dân,
 quá đào hoa, quá phô trương.” Mạc Thanh
 Mây nói thầm.
Thấy Phó Thắng Nam đi tới thì nói:
 “Tổng giám đốc Phó, tôi nhắc anh lần sau
 ít xuất hiện ð nơi đông người chút, đã có
 người chụp ảnh rồi đấy.”
Cũng may khách hàng ở nơi này khá lí
 trí, cũng không có chen chúc tới như mấy
 người mất liêm sỉ kia.
 Phó Thắng Nam cười nhẹ, mắt nhìn
 tôi, giọng nói dịu dàng: “Mệt không? Em
 mua cái gì vậy?”
Tay bị anh nắm, nóng ấm, tôi nhìn mấy
 cái túi ở một bên, lúng túng nói: “Là mấy
 món quần áo thôi.”
Tâm trạng Mạc Thanh Mây rất tốt,
 cười nói: “Còn mua một đôi giày tặng tôi
 nữa.”
Nói xong còn cố gắng đi vài bước thật
 uyển chuyển, nhìn tôi nói: “Cô nói đúng,
 đôi giày này mang thật êm, tốt hơn giày
 cao gót nhiều.”
Đọc full tại truyen.one
Tôi cười cười, không nói gì thêm.
Phó Thắng Nam nhìn tôi một cái,
 nhướng mày, bàn tay nắm tay tôi hơi siết
 chặt, sau đó liền xách mấy chiếc túi trên
 đất lên rồi kéo tôi rời đi.
“Này, Phó Thắng Nam, còn có mấy túi
 này nữa, anh mù à?” Mạc Thanh Mây ở sau
 lưng la lên nhưng lại không cáu gắt mấy.
Phó Thắng Nam không lên tiếng, làm
 như không có chuyện gì kéo tôi đi thẳng ra
 ngoài trung tâm thương mại.
Tôi dừng lại một chút: “Còn mấy thứ
 đó thì sao?”
Anh nhướng mày, mắt nhìn về phía
 trước.
Lúc tôi ghé mắt nhìn sang thì thấy hạ
 biết thuyền đã tới, trong lòng đã hiểu rõ,
 cũng đi theo anh.
Xe của anh đỗ ở bên ngoài trung tâm
 thương mại, bước lên chiếc xe McLaren thề
 thao, rất bắt mắt.
“Sao lại lái chiếc này?” Chiếc xe con
 này để ở bãi đỗ xe lâu rồi, rất là ngầu,
 nhưng tôi rất ít khi thấy anh lái nó.
Lúc đặt đồ đạc vào cốp xe ở phía sau,
tôi đề ý thấy hình như những túi anh cảm
 đi đều là do Mạc Thanh Mây chọn cho tôi,
 Sao anh biết những thứ này là của tôi nhỉ?
“Lái đại thôi!” Trả lời một câu, anh kéo
 tôi lên xe: “Muốn ăn cái gì?”
Tôi đột nhiên nhớ tới việc gặp Kiều
 Cảnh Thần trong trung tâm thương mại,
 mỡ miệng nói: “Tổng giám đốc Kiều hẹn tối
 cùng nhau đi ăn!”
Anh mím môi, đôi mắt đen u ám: “ỪI”
Đáp lại tôi một tiếng, sau đó anh
 nghiêng người cài dây an toàn cho tôi.
Mạc Thanh Mây và hạ biết thuyền đi
 ra, ð phía xa nói vọng về hướng tôi: “Thẩm
 thù, buổi tối tôi với chồng tôi ăn bữa tối
 dưới ánh nến, không đi chung với hai người
 được, cám ơn giày của cô nhé, tôi rất thích,
 hẹn cô hôm khác tôi đãi cô nhé.”
Tôi cười cười, vẫy tay với cô ta, Phó
 Thắng Nam giúp tôi cài chắc dây an toàn,
 đột ngột cắn một cái vào cằm tôi.
Tôi bị đau, khó hiểu nhìn anh: “Sao
 vậy?”
Đọc full tại truyen.one
“Em chưa tặng quà cho anh bao giờ!”
 Câu này nghe thế nào cũng có chút đáng
 thương.
Tôi tặc lưỡi, há miệng nói: “Vậy hôm
 nào mua cho anh, anh thích cái gì?”
Anh cười lên: “Chỉ cần là em mua thì
 cái gì anh cũng thích hết.”
Vị tiên tri nói đàn ông như đứa trẻ to
 xác nhất định là nữ, nếu không thì sao có
 thề biết mà nói được như thế.
Kiều Cảnh Thần đã đặt đồ ăn trong
 nhà hàng rồi, là món Quảng Đông.
Món ăn được nấu rất tinh tế, không
 quá lửa, có vẻ không thích hợp ăn vào mùa
đông cho lắm, nhưng hơn ð chỗ thanh
 đạm ngon miệng.
Năm người, trừ ba anh em bọn họ ra,
 Kiều Cảnh Thần dẫn Lục Hạnh Nguyên
 theo, Phó Thắng Nam dẫn tôi theo.
Tất cả ngồi xuống, Kiều Cảnh Thần
 mỡ miệng đầu tiên: “Hai ngày trước tôi đến
 phía nam tìm đầu bếp, khả năng nấu
 nướng khá tốt, lát nữa mọi người nếm thử
 nhé.”
Phó Thắng Nam luôn luôn ít nói, chỉ
 gật đầu với anh ta thôi, không nói gì.
Đương nhiên Trịnh Tuấn Anh cũng vậy,
 không nói nhiều, thản nhiên uống một hớp
 nước, rồi không lên tiếng nữa.
Sau lần ấy, Trịnh Tuấn Anh không đến
 biệt thự thăm Tuệ Minh nữa, nguyên nhân
 trong đó, hẳn là do Phó Thắng Nam đã nói
 gì đó với anh ta.
Bữa cơm này vô cùng im lặng, Kiều
 Cảnh Thần vốn là muốn đề các anh em trở
 lại như xưa, nhưng bây giờ, có lẽ đều cảm
 thấy xấu hồ.
Vậy trực tiếp gọi phục vụ, mang rượu lên.
Đưa tất cả trà và trái cây xuống, thấy
 phục vụ muốn lấy ly nước trái cây trong tay
 tôi đi, Phó Thắng Nam mờ miệng: “Cô ấy
 không uống được rượu.”
Người phục vụ cứng đờ, sau đó thu
 tay về.
Kiều Cảnh Thần nhướng mày, không
 nói gì thêm.