Chương 371: Lảo đảo bước tới (4)
Tôi ngẩn người, ánh mắt không tự chủ
 được mà liếc nhìn chiếc vòng tay trên cổ
 tay mình, đây là chiếc vòng tay mà bốn
 năm trước, Thầm Quang đã đưa cho tôi lúc
 tôi được nhập tên vào gia phả nhà họ
 Thẩm, tôi rất hiếm khi đeo nó, trước đó
 mấy ngày tình cờ nhìn thấy, thấy có vẻ đẹp
 mắt, nên tôi đã đeo nó theo.
Đối với những thứ trang sức châu báu
 này, tôi không hiểu biết gì nhiều, chỉ có thể
 dùng kiểu đẹp để xem mình thích hay
 không thích, căn bản là không biết phân
 biệt đồ tốt và đồ xấu.
Bây giờ cô ta nói với tôi như thế, tôi lại
ngần cả người ra, bỗng nhiên cảm thấy hơi
 áp lực, nói: “Một cái vòng tay vài trăm tỷ ư?
 Không thể nào!”
Một thứ đồ vật quý giá đến thế nào đi
 chăng nữa, thì cũng chỉ là một món đồ mà
 thôi, nhưng đồ đã có giá trị lên đến vài
 trăm tỷ, không phải thường là đồ cổ sao?
Cô ta trợn mắt nhìn tôi một cái, vừa
 kéo tôi đi vừa phổ cập tri thức cho tôi: “Cái
 vòng tay này của cô được làm từ thời
 Đường, cũng khá là cổ rồi, năm trăm năm
 trước, sau khi cuộc nội chiến tạm lắng
 xuống, có một vị quý tộc vì gia cảnh đi
 xuống nên đã bán lại cái vòng tay này cho
 ông cụ Thẩm thời ấy đang làm tướng quân.
 Ông cụ Thẩm khi ấy rất yêu thương người
 vợ cả của mình, nên đã tặng đôi vòng tay
 này cho bà ấy, sau này quốc gia dần dần
 được xây dựng nên, đôi vòng tay này đáng
 lẽ phải được mang về trưng bày trong bảo
tàng. Nhưng mà nhà họ Thẩm có công
 dựng nước, cho nên được đề lại ð nhà họ
 Thẩm, cả nhà họ Thẩm cứ truyền xuống
 cho đời sau như vậy.”
“Cái vòng tay này vốn phải đưa cho
 con dâu của nhà họ Thẩm, ai ngờ Thẩm
 Quang lại hào phóng như thế, đưa luôn cái
 vòng tay này cho cô.”
Người nói vô tâm, nhưng người nghe
 có ý. Lúc ấy tôi không biết đằng sau chiếc
 vòng này lại có một câu chuyện như vậy,
 bây giờ đã biết rồi, bỗng dưng cảm thấy
 đáng lẽ mình không nên nhận chiếc vòng
 này.
Tôi sðờ lên chiếc vòng tay theo bản
 năng, không nói gì cả, chỉ cười cười.
Điện thoại của Mạc Thanh Mây vang
 lên, cô ta nghe, tôi đứng trong trung tâm
 thương mại nhìn ngó xung quanh, chợt
 cảm thấy không khí có hơi ồn ào náo nhiệt
 tới mức tôi không thờ nồi.
Bỗng thấy hơi buồn buồn.
Tôi ghé vào trên lan can nhìn các loại
 cửa hàng đèn đóm sáng trưng ð mỗi tầng
 lầu, ở Hoài An không có những cửa hàng
 như thế này. Có rất nhiều cửa hàng nhỏ
 nằm trong ngõ hẻm, khi đi về nhà, tiện
 đường đi ngang qua có thể mua được
 những thứ đồ mình cần luôn.
Tôi suy nghĩ đến mức thất thần, Mạc
 Thanh Mây đề điện thoại bên tai tôi, trêu
 ghẹo: “Nghe điện thoại đi.”
Tôi hơi sửng sốt, theo bản năng nhận
 lấy chiếc điện thoại, lúng búng trong
 miệng: “Ai vậy?”
“Là anh!” Giọng nói trầm thấp của một
 người đàn ông, âm thanh rất quen thuộc,
 tôi hơi sững ra, ngạc nhiên hỏi: “Phó Thắng
 Nam?”
 Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng
 cười nhẹ: “Sao điện thoại lại tắt máy? Lúc
 đi ra ngoài có mặc quần áo đủ ấm không?
 Cô Mạc nói em chỉ mặc một chiếc áo
 khoác mỏng, có lạnh không?”
Trong lúc bận rộn vẫn để dành ra
 được chút thời gian để gọi điện thoại hỏi
 thăm tôi ân cần như thế này, đại khái cũng
 chỉ có mình Phó Thắng Nam sẽ chăm sóc
 tôi tỉ mỉ cần thận như vậy.
Thấy Mạc Thanh Mây đang nhìn mình
 cười cười, mặt tôi hơi nóng lên, đành nói:
 “Điện thoại của em bị hết pin nên tắt
 nguồn, không lạnh lắm đâu, trong trung
 tâm thương mại có bật máy sười, rất ấm
 áp”
Anh ấy nói: “Được rồi, lát nữa tan tầm
 anh sẽ tới đón em. Anh vừa chuyền tiền
 cho em đấy, không cần phải lo lắng gì cả,
 anh có khả năng đề cho em phung phí.”
Tôi bật cười, nhưng lại khiến Mạc
 Thanh Mây chú ý, cho nên chỉ có thể nén
 lại, nói với người ð bên kia điện thoại:
 “Vâng. Em cúp trước đây, em rất ồn!”
Tôi tắt điện thoại đi, rồi đưa di động
 trả lại cho Mạc Thanh Mây, nói: “Cảm ơn!”
Cô ta nhận lại điện thoại, nhún vai một
 cái, bĩu môi nói: “Cảm giác như mình vừa bị
 ép phải ăn cả một bát cớm chó.”
Tôi cười cười, không nói gì cả.
Mạc Thanh Mây tiếp tục kéo tôi đi dạo
 trong trung tâm thương mại, rồi cô ta đột
 nhiên mờ miệng nói: “Thẩm Xuân Hinh,
 Phó Thắng Nam rất yêu cô”
Tôi hơi sửng sốt, không hiểu sao cô ta
 lại đột nhiên nói như vậy. Tôi liếc mắt nhìn
 cô ta một cái, thì lại thấy cô ta đang nhìn
 tôi, tiếp tục nói:
“Ba năm trước đây, tôi đã từng gặp
 anh ta ở quán bar Hoàng Gia. Ba gið sáng,
 anh ta uống say tới mức không biết trời đất
 gì nữa, từ Hoàng Gia đi ra, trong tay anh ta
 còn cầm bình rượu. Thời điểm đó, cô và
 Tường Vân Nam hoàn toàn không giống
 nhau, nếu muốn nói có gì giống, thì chắc
 chỉ được đôi mắt mà thôi. Thế mà anh ta lại
 nhìn Tường Vân Nam, hết lần này đến lần
 khác cứ gọi tên cô, khóc như một đứa trẻ,
 cầu xin cô đừng rời đi.”
Cô ta nói đến đây, thì chợt im lặng,
 dưỡng như đang nhớ lại hoàn cảnh lúc đó.
Trong lúc nhất thời, tôi ngây ra không
 biết nên phản ứng như thế nào.
Cô ta im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:
 “Dù sao anh ta cũng là Tổng giám đốc của
 tập đoàn Phó Thiên, nên tôi gọi người tới
 đưa anh ta về nhà. Ngày hôm sau anh ta
 tới tìm tôi, hỏi tôi có phải là cô đã trờ về
 không. Sau khi biết là mình nhận nhầm
người, anh ta sa sút không chịu nổi. Cái
 mũi của Tường Vân Nam chắc là đã phẫu
 thuật dựa theo hình dạng mũi của cô, sau
 này cô ta thường xuyên xuất hiện trong
 tầm mắt của Phó Thắng Nam, dáng người
 tuyệt đẹp cùng với khuôn mặt có vẻ tương
 tự với cô, giúp cho cô ta luôn thuận buồm
 xuôi gió trong ba năm vừa qua. Đáng tiếc
 là, nếu cô ta tự biết được vị trí của mình ở
 đâu, thì cũng sẽ không đến mức phải
 chết”
“Lát nữa cô muốn ăn gì?“ Chuyện đã
 qua rồi, giữ lại trong đầu chỉ khiến mình
 đau khổ thêm, tôi không muốn nhắc tới
 nữa, cũng không muốn nghe nhiều về ký
 ức của người khác.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Thấy tôi có vẻ không muốn tiếp tục
 nghe nữa, cô ta cũng không nói gì thêm,
 khoác tay tôi tiếp tục đi dạo.
Trong trung tâm thương mại có nhiều
người, nhìn thấy Kiều Cảnh Thần và Mạc
 Hạnh Nguyên, tôi không phản ứng kịp.
Nhất là Kiều Cảnh Thần, anh ta trở
 nên chững chạc cần thận hơn rất nhiều,
 đại khái là khí chất trên người anh ta có sự
 thay đổi, cho nên trong lúc nhất thời tôi đã
 không nhận ra anh ta.
Mạc Thanh Mây mở miệng trước, lời
 nói không quá sắc bén: “Trùng hợp quá,
 hai người cũng tới đề đi dạo sao?”
Ánh mắt của Kiều Cảnh Thần rơi
 xuống người tôi, không vội vã mờ miệng,
 một lát sau mới trả lời: “Ừ!”
Mạc Hạnh Nguyên khoác tay anh ta,
 nhìn có vẻ rất thân mật, tôi hơi bất ngờ.
Cho nên, bọn họ đang quen nhau
 sao?
Tôi không hỏi nhiều cũng không nghĩ
 nhiều, chuyện đó không có liên quan gì tới
 tôi cả.
“Trờ về khi nào vậy?” Đây là Kiều
 Cảnh Thần hỏi, đối tượng hỏi là tôi.
Tôi mở miệng, giọng nói nhạt nhễo:
 “Vài ngày rồi.”
Dù sao thì bọn họ cũng là người quen
của nhau, không đến mức gặp nhau lại giả
 vờ như không biết, quá ra vẻ, không ổn.
“Lát nữa chúng ta ăn cơm với nhau
 đi” Kiều Cảnh Thần mờ miệng nói, rồi anh
 ta ngừng một lát mới tiếp tục: “Có lẽ Thắng
 Nam cũng sắp tan làm rồi, mấy người
 chúng ta, tối nay ăn với nhau một bữa cơm
 đi, để tôi… Gọi Tuấn Anh tới.”
Tôi ngần người ra, mím môi, bởi vì
 chuyện của Tuệ Minh, cho nên giữa hai
 người Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn Anh
 có chút khúc mắc.
Kiều Cảnh Thần đề nghị như vậy, tôi
 cũng hiểu ý của anh ta. Các anh em bọn
 họ chơi cùng với nhau bao lâu nay, mà lại vì
 một đứa bé nên tách ra trong không vui,
 thật sự rất đáng tiếc.
“Được!” Tôi gật đầu, coi như đồng ý.
Mạc Thanh Mây nhìn Mạc Hạnh
 Nguyên, hai người vốn không hợp nhau,
 bây giờ lại chạm mặt nhau như thế này,
 không thể tránh khỏi việc sẽ mỉa mai nhau
 vài câu.
“Chị Lâm đây vẫn nên rút lui sớm một
 chút, để làm được chuyện khác đi, đừng
 có làm cho người khác bị thương đầy mình
 rồi mới chịu buông tay” Trong lời nói bao
 hàm chuyện gì đó.
Sắc mặt Mạc Hạnh Nguyên trắng
 bệch, nhìn cô ta, mấy năm nay không gặp,
 cô ta đã biết kìm chế sự tức giận của mình
 lại, đã chín chắn hơn nhiều.
Ngữ điệu có vẻ hạ mình, nhưng trong
lời nói thì lại lạnh lùng không hề kém cạnh
 chút nào: “Bản lĩnh xen vào chuyện của
 người khác của cô Mạc đây cũng chỉ có
 tăng chứ không giảm, cô đã thay đổi niềm
 vui của mình rồi à?”