Chương 354: Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi (B)
Nhìn thấy hai người bước tới, nước
 mắt của Lâm Diên nói đến là đến không hề
 có chút giả tạo nào.
“Tuấn Anh, em chỉ dẫn Tuệ Minh đi lấy
 chút đồ ngọt thôi mà cô Thẩm không cho
 em đụng vào đứa bé, đã thế cô ấy còn ra
 tay đánh người nữa chứ, thật là quá đáng.”
Tôi nhếch môi hờ hững nhìn cô ta, cơn
 tức vẫn chưa tan: “Lâm Diên, nếu cô còn
 giải thích với bộ dạng kệch cỡm như thế thì
 tôi không ngại thường cho cô thêm một
 bạt tay nữa đâu. Đừng cảm thấy trong
 bụng mình có một đứa bé là ngon, nếu cô
 thích tìm đường chết thì tôi cũng chẳng
 ngại làm thêm chút chuyện xấu.”
Trịnh Tuấn Anh nhíu mày nhìn tôi rồi
 nói: “Có chuyện gì thì từ từ rồi nói, không
 cần phải động tay động chân.
Lời này không nặng không nhẹ, anh ta
 nói xong thì nói với Tuệ Minh: “Tuệ Minh,
 con còn muốn ăn gì nữa không?”
Tuệ Minh ngửa đầu nhìn tôi rồi lại nhìn
 sang Lâm Diên đang khóc lóc như mưa
 một chút, đứa trẻ nhỏ cũng rất lanh lợi: “Dì
 ấy chọc cho mẹ tức giận nên mẹ mới đánh
 dì ấy” Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vui
Trịnh Tuấn Anh hơi sửng sốt rồi thấp
 giọng cười một tiếng, gật đầu nói: “Chú
 biết rồi, chú cũng không trách mẹ con.”
Tuệ Minh gật đầu đưa đồ ngọt trong
 tay cho Phó Thắng Nam, nói bằng giọng
 mềm mại: “Chú Phó, chúng ta về nhà đi,
 tâm trạng của mẹ không tốt.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Phó
 ắng Nam đều đặt trên người tôi, mặc dù
anh không nói gì nhưng đôi mắt thâm sâu
 ảm đạm của anh lại nhìn thấu được mọi
 chuyện.
Hiển nhiên Trịnh Tuấn Anh không quá
 quan tâm đến cảm xúc của Lâm Diên, cả
 trái tim anh ta đều đặt trên người Tuệ
 Minh, mãi đến khi ra đến ngoài nhà hàng
 cũng vẫn luôn nói chuyện với Tuệ Minh.
Thản nhiên nói một tiếng tạm biệt rồi
 lên xe, không bao lâu Tuệ Minh đã ngủ
 thiếp đi. Bạn đang đọc tại truyen.one
Đèn giao thông ở đầu đường.
Phó Thắng Nam giơ tay kéo tôi: “Hết
 giận chưa?”
Tôi sững sờ rồi nhún vai: “Cơn tức đã
 sớm tan hết rồi.”
Anh cười nhạt: “Vậy nên vừa rồi Lâm
 Diên đã nói gì mà khiến em tức giận như
 vậy?”
Tay tôi bị anh cầm lấy, anh cụp mắt
 nhìn một chút rồi cười nói: “Có đau
 không?” Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
“Người đánh người là em, em đau cái
 gì chứ?” Tôi rút tay về, nhớ lại câu nói kia
 của Lâm Diên thì không khỏi liếc mắt nhìn
 về phía hạ thân của Phó Thắng Nam theo
 bản năng.
Ánh mắt của tôi quá lộ liễu khiến anh
 hơi nheo mắt lại, có chút ảm đạm khó hiểu:
 “Sao vậy?”
Ý thức được ánh mắt của mình không
 ổn, tôi thu hồi ánh mắt lại, suy nghĩ một
 chút rồi nói: “Anh… tháo chưa?”
Dưỡng như anh chưa kịp tiêu hóa câu
 hỏi của tôi, đèn xanh sáng lên, anh khởi
 động xe rồi nghỉ ngờ “hả?” một tiếng.
Bốn năm trước anh thắt ống dẫn tinh,
 bốn năm này tôi không ð cạnh anh nên
đương nhiên tôi không biết gì cả.
Theo như Lâm Diên nói thì có lẽ là anh
 chưa tháo ra nên mới có loại tin đồn này.
“Tháo cái gì ra?” Anh liếc mắt nhìn tôi,
 hơi nghỉ ngờ hỏi lại.
Tôi há miệng, mặt hơi nóng lên: “Nối
 ống dẫn tinh đó, anh chưa nối sao?”
Anh hơi sửng sốt rồi nở nụ cười, đôi
 mắt đen láy nhìn về phía tôi, nhíu mày nói:
 “Nếu em muốn có con thì anh rất tình
 nguyện.
Tôi: “…”
Tôi mím môi, vậy là anh chưa nối à?
“Đề lâu sẽ không mang thai.” Không
 biết bốn năm có ảnh hường gì không nữa.
Anh cười nhạt: “Đừng lo, thể chất của
 chồng em rất tốt, nếu em muốn sinh thì
 muốn mấy đứa anh cũng thỏa mãn được.”
Tôi không tiếp tục vấn đề này với anh
nữa mà nói bằng giọng chân thành: “Ngày
 mai hẹn giờ đi nối lại đi”
Cho dù sau này chúng tôi không đi
 đến cuối cùng thì tôi cũng không muốn cả
 đời anh không có con vì tôi.
Anh nhìn tôi rồi bật cười: “Chuyện con
 cái cứ từ từ.”
Bởi vì Phó Thắng Nam bận rộn nên
 chuyện nối ống dẫn tinh cũng không được
 lên lịch trình.
Nhưng tôi không ngờ là Tường Vân
 Nam chết, tôi là người đầu tiên nhận được
 thông báo.
Tiết trời cuối tháng chín mưa thu rả
 rích, bời vì chuẩn bị cho chuyện thi cử nên
 tôi rất ít khi đi ra ngoài.
Lúc nhận được tin nhắn tôi cũng khá
 bất ngờ, chỉ có mấy chữ gắt gao: “Mờ tỉ vị,
 chờ cái chết của cô ta”
Nhìn tin nhắn này kiểu gì cũng giống
 như một trò đùa ác vô căn cứ.
Tôi nhíu mày tắt điện thoại rồi tiếp tục
 học bài.
Sau đó là Hoàng Nhược Vi gọi tới,
 giọng điệu có phần tự trách khó hiểu: “Là
 Phó tổng làm sao?”
Tôi nhíu mày, không hiều rõ câu nói
 này có nghĩa là gì.
“Sao thế?”
Dưỡng như cô ấy ý thức được tôi vẫn
 chưa biết nguyên nhân nên mới nói:
 “Tường Vân Nam bị người ta luân phiên
 ngay trong chính nhà của mình, cảnh sát
 vẫn đang điều tra, nghe nói bộ dạng lúc
 chết rất khó mà chịu đựng nổi.
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
**********
Tôi sửng sốt trong chốc lát, không tự
 chủ được khép lại quyền sách trong tay rồi
 mở tỉ vi theo bản năng.
Đúng là cả mạng xã hội đều đang chú
 ý tới cái chết của Tường Vân Nam.
“Phó tổng không ð cùng cô sao?”
 Hoàng Nhược Vi ð bên kia điện thoại lại
 tiếp tục hỏi.
Tôi nhíu mày nhớ lại câu nói mờ đầu
 của cô ấy, không khỏi lạnh xuống: “Phó
 Thắng Nam vẫn chưa đê tiện đến trình độ
 này đâu.”
Dường như cô ấy nghe thấy giọng
 điệu tức giận của tôi nên vội vàng lên tiếng
 xin lỗi.
Con người đều sẽ thay đổi, cô ấy bị
 xâm nhiễm nhiều năm trên thương trường
 nên đã sớm trờ thành người đàn bà hiểm
 độc trên thương trường.
Tóm lại bây giờ cũng không phải người
 chung đường, tôi cúp điện thoại rồi nhìn tin
 nhắn ban nãy vừa nhận được trong điện
thoại.
Gọi điện thoại tới thì không có ai nghe
 máy, tôi suy nghĩ một chút vẫn gọi điện
 thoại cho Phó Thắng Nam.
Điện thoại được kết nối, bên kia có
 tiếng nói, hình như là anh đang họp.
“Thầm Xuân Hinh, sao vậy?”
Giọng của anh không lớn nhưng anh
 vừa lên tiếng thì giọng nói vốn có bên kia
 lập tức biến mất, hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Tường Vân Nam xảy ra chuyện gì
 vậy?” Tôi hỏi anh không hề có ý chất vấn
 nhưng nhận ra được giọng điệu của mình
 không đúng nên tiếp tục nói: “Vừa rồi em
 nhận được một tin nhắn rất khả nghỉ.”
“Em không cần đề ý tới, cô ta đã giải
 ước với tập đoàn Phó Thiên nên tất cả
 hành vi sau này đều không có liên quan gì
 đến tập đoàn Phó Thiên cả, đừng suy nghĩ
quá nhiều.” Giọng của anh được ép xuống
 rất thấp, có hơi khàn khàn.
Tôi khựng lại một chút rồi gật đầu,
 cũng không tiện nói thêm gì nữa nên cúp
 điện thoại.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy tin tức
 được gửi đến kia có hơi kỳ quái, tôi suy
 nghĩ một chút rồi gọi điện thoại qua lần
 nữa nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Chuông cửa ngoài biệt thự vang lên,
 tôi đứng dậy xuống lầu mờ cửa.
Người tới là Phó Bảo Hân.
Tôi vừa mở cửa, còn chưa kịp làm gì
 đã bị bà ta tát một bạt tai.
“Bốp!” Cái tát này đánh vô cùng chắc
 chắn.
Đầu tôi ong ong, một lát sau mới hoàn
 hồn lại, khóe miệng tràn ra vết máu.
Tôi ngửa đầu nhìn bà ta, cố gắng nhịn
cơn tức xuống: “Bà Phó, bà vẫn luôn cậy
 thế bắt nạt người khác như vậy à? Đánh
 người cũng không cần lý do sao?”