Chương 335: Trờ về thủ đô (10
Anh nhìn Phó Bảo Hân rồi tự cười giễu:
 “Không phải Xuân Hinh không thể sống
 thiếu tôi, mà là tôi không thể sống thiếu cô
 ấy. Tôi chưa bao giờ học cách yêu cô ấy
 cà. Đó là lý do tại sao bấy lâu nay tôi luôn
 làm tổn thương cô ấy. Không phải tôi chỉ
 yêu một mình cô ấy, mà là gặp cô ấy xong
 thì tôi không thể yêu ai khác được nữa. Tôi
 muốn bảo vệ cô ấy. Dù có chuyện gì xảy ra
 thì tôi cũng muốn bảo vệ cô ấy hết mức có
 thể. Quá khứ rồi sẽ qua, tương lai mới quan
 trọng, có đúng không?”
Tôi đứng sững sờ nhìn anh, trong lòng
 đau đớn không thể giải thích được, ánh
 mắt tôi đột nhiên hướng về chiếc nhẫn trên
ngón tay của anh. Đúng thế, anh ấy chưa
từng tháo chiếc nhẫn đó xuống.
Phó Bảo Hân không ngờ anh lại nói ra
 những lời như vậy, lúc này bà ta chỉ biết im
 lặng.
Bà ta đột nhiên nhìn thấy tôi, sau đó
 nð một nụ cười tự giễu rồi lắc đầu rời khỏi
 biệt thự.
Tôi xoay người trở lại phòng ngủ, tôi
 chưa bao giờ nghĩ về tầm quan trọng của
 mình đối với Phó Thắng Nam. Tôi biết anh
 yêu tôi và muốn tôi cảm thấy yên lòng,
 nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tình cảm của
 anh lại sâu nặng đến mức đó.
Mặc dù nằm trên giường nhưng tôi lại
 không ngủ được, lúc Phó Thắng Nam bước
 vào, tôi vẫn còn đang trợn tròn mắt ngơ
 ngác.
Thấy anh xuất hiện, tôi vội vàng nhắm
 mắt nhưng lại bị anh phát hiện ra: “Làm
 sao vậy? Không ngủ được à?”
Tôi chậm chạp trả lời: “Có lẽ là do
 chưa quen với căn phòng này.” Nói xong thì
 tôi lập tức hối hận, bốn năm trước tôi đã
 từng ngủ ở đây, sao bây giờ lại nói chưa
 quen?
Anh khế nhướng mày, sau đó mỉm
 cười nằm xuống cạnh tôi, anh kéo tôi vào
 lòng: “Có lẽ là do anh không có ở đây.”
Tôi vừa bật cười vừa cảm thấy kinh
 ngạc.
Trời tháng chín hơi se lạnh, nửa đêm
 tôi mơ màng tỉnh lại vì muốn tìm một chút
 hơi ấm, cho nên tôi đã nhích sát vào lòng
 Phó Thắng Nam đề được anh ôm chặt.
Trái tim tôi bắt đầu càm thấy đau đớn,
 không ai trong chúng ta biết được tương lai
 sẽ ra sao, vì vậy hãy sống hết mình ở hiện
 tại!
 Ngày hôm sau.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng
 ngủ qua khe cửa sổ, tôi tỉnh dậy thì lập tức
 bối rối khi thấy Phó Thắng Nam đang ngồi
 bên giường xử lý đống tài liệu của anh.
Tôi nói: “Phó Thắng Nam!“ Tôi vốn
 tường đây chỉ là giấc mộng thì anh đã
 ngầng đầu nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh như
 những vì sao, mãi một lúc tôi mới nhận ra
 người đó thật sự là anh.
Anh đặt xấp tài liệu xuống rồi đứng lên
 hôn tôi một cái, mỉm cười: “Lát nữa có
 muốn đi chơi với anh không?”
Tôi ngơ ngác: “Đi công chuyện sao?”
Anh cười: “Vừa phải cũng vừa không
 phải, thời tiết bên ngoài rất đẹp nên anh
 muốn đi dạo một chút cho thoải mái.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Phó Thắng Nam đến Giang Ninh cũng
 vì chuyện quay quảng cáo của Hạ Vỹ.
Địa chỉ được chọn nằm ở ngoài trời,
 Phó Thắng Nam vốn dĩ không cần đi,
 nhưng vì muốn mang tôi đi giải sầu nên
 mới đến đó.
Trong trường quay rộng lớn, các nhân
 viên đang bận rộn chuẩn bị cho mọi thứ
 trước khi quay hình. Lúc này, Phó Thắng
 Nam đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Anh cau mày rồi trả lời với sự bực bội:
 “Chưa chuẩn bị kịp sao?”
Người nghe điện thoại ở đầu dây bên
 kia cũng rất căng thẳng: “Đó là dự án hợp
 tác với Tập đoàn Cố Nghĩa. Tổng giám đốc
 bên kia muốn nói chuyện với anh.”
Phó Thắng Nam hơi tức giận, nhưng
 anh cũng không biểu hiện ra mà chỉ gật
 đầu cười: “Được thôi”
Anh cúp điện thoại rồi nhìn tôi, chưa
 kịp nói gì thì tôi đã lên tiếng trước: “Anh cứ
 đi đi, em đi một mình cũng được mà. Nếu
 anh cứ đi theo em như vậy thì người khác
 sẽ nhìn em chằm chằm như con khi trong
 sở thú đó.”
Đây là sự thật, nhân viên của Tập
 đoàn Phó Thiên không biết Phó Thắng
 Nam có vợ, cho nên khi họ nhìn thấy một
 người phụ nữ bên cạnh anh thì có lẽ sẽ có
 chuyện phiếm đề kể cho nhau nghe.
Anh gật đầu, sau đó gọi điện cho Trần
 Văn Nghĩa đề anh ta đưa tôi đi rồi mới chịu
 rồi khỏi trường quay.
Trần Văn Nghĩa theo sát sau tôi khiến
 tôi cảm thấy hơi khó xử: “Tôi tự đi một
 mình là được rồi, anh cứ đi trước đi.”
Anh ta lắc đầu: “Tôi có thể làm người
 hướng dẫn cho cô.”
Tôi cười một cách miễn cưỡng, đi với
 anh ta hay đi với Phó Thắng Nam thì cũng
 đều như nhau thôi, có khác gì đâu?
May mắn thay, tôi đột nhiên nhìn thấy
 một người đứng ở trước cửa trường quay
 mà tôi đã lâu không gặp. Tôi ngố ngác một
 lúc rồi bật cười chạy về phía trước: “Hoàng
 Nhược Vi!”
Đã bốn năm không gặp, cô ấy dường
 như càng ngày càng giỏi giang.
Cô ấy cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy
 tôi, sau đó không đớợi tôi kịp phản ứng thì
 cô ấy đã bước tới ôm lấy tôi rồi kích động
 nói: “Sao lại thế này? Mấy năm nay cô ở
 đâu vậy? Vì sao không nghe được tin tức gì
 từ cô cả? Tôi không thể liên lạc được với
 bất cứ nguồn thông tin nào của cô, cô…”
“Tôi đã trờ lại! Tôi nói xong còn
 không quên nở một nụ cười với cô ấy. Cách
 đây bốn năm, lúc tôi rời khỏi đây thì cũng
 thay đổi tất cả các nguồn liên lạc.
Nếu không phải là người cố tình đi
 điều tra thì khó mà tìm được tôi.
Hoàng Nhược Vi bình tĩnh lại, cô ấy
 nhìn thấy Trần Văn Nghĩa đi theo tôi thì
 cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Tổng giám
 đốc Phó đưa cô tới đây à?”
Tôi gật đầu: “Tôi ra ngoài giải sầu một
 lúc, may mà gặp được cô.” Sau đó tôi nhìn
 Trần Văn Nghĩa rồi mìm cười: “Trợ lý Trần,
 tôi có thể để Hoàng Nhược Vi đưa đi dạo
 một vòng không?”
Nói như vậy rồi thì Trần Văn Nghĩa còn
 có thể phản bác được gì nữa, đương nhiên
 anh ta gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ không làm
 phiền cô. Cô chủ, nếu cô cần gì thì cứ việc
 báo cho tôi biết.
Sau khi anh ta đi, tôi mới cười với
 Hoàng Nhược Vi: “Cảm ơn cô đã xuất hiện,
 nếu không một lát nữa tôi sẽ bị người khác
 nhìn như khỉ trong sở thú.”
 Cô ấy gật đầu cười: “Trợ lý Trần là
 người thân cận hay đi bên cạnh Tổng giám
 đốc Phó, nếu anh ta cứ đi theo cô một
 cách kính trọng như vậy thì sẽ nhanh
 chóng thu hút sự chú ý của người khác. Đi
 thôi, tôi dẫn cô đi tham quan.”
Sau đó cô ấy lại nói đùa: “Cô cứ yên
 tâm đi với tôi, tôi chỉ là một giám đốc nho
 nhỏ thôi, sẽ không có ai xem cô như xem
 khỉ trong sở thú đâu.”
Tôi đi theo Hoàng Nhược Vi vào
 trường quay, cô ấy hỏi tôi về bốn năm qua
 và giới thiệu cho tôi biết về tình hình quay
 quảng cáo của Tập đoàn Phó Thiên.
Hai người chúng tôi cảm thấy rất thoài
 mái.
“Giám đốc Hoàng, bộ phận tuyên
 truyền nói hôm nay Tường Vân Nam bị ốm,
 có lẽ không thể đến trường quay được,
 hải làm sao đây? Bây giờ mọi thứ đã
chuẩn bị xong mà diễn viên lại vắng mặt,
 vậy phải làm gì?”
Một cô gái nhỏ nhắn đột nhiên chạy
 đến, cô ấy vội đến mức cả người xoay như
 chong chóng.
Hoàng Nhược Vi cũng sửng sốt rồi
 cau mày nói: “Sao có thể như vậy? Phải
 mất một tuần mới có thể thiết lập trường
 quay và bối cảnh quay. Bây giờ chúng ta
 đều đang chờ bấm máy. Thời tiết và nhiệt
 độ hôm nay rất thích hợp đề ghi hình. Diễn
 viên này bị bệnh gì mà đột ngột không đến
 được?”
Lúc này, vài người phụ trách ghi hình
 cũng vây quanh, họ nghe được tin dữ thì
 lập tức hoảng hốt, sau đó bàn tán xôn xao:
 “Đoạn phim quảng cáo dự kiến sẽ phát
 sóng vào ngày mai, các phóng viên và giới
 truyền thông đều đã được thông báo
 trước. Nếu hôm nay không quay được thì
sẽ ảnh hường đến danh tiếng của Tập
 đoàn Phó Thiên.”
“Đúng vậy, nếu quảng cáo này không
 được phát sóng đúng hạn thì đừng nói đến
 việc tổn thất chi phí nhân công và chỉ phí
 vật liệu, Tập đoàn Phó Thiên đã lên sàn
 chứng khoán rồi, chỉ sợ đến lúc đó sẽ ảnh
 hường đến cổ phiếu của công ty
“Tôi nghĩ Tường Vân Nam cố tình
 không đến. Người nổi tiếng thì ghê lắm
 sao? Ỷ mình từng hợp tác vài lần với Tổng
 giám đốc Phó nên tường mình đã trờ thành
 ‘bà hoàng” rồi hả?”