Chương 329: Trờ về thủ đô (4)
Anh nắm chặt tay tôi: “Nếu không gặp
 được em, có lẽ từ xưa đến nay. anh chưa
 từng cảm thấy bản thân hạnh phúc.”
Phó Thắng Nam nói, bầu trời ở Hoàng
 An rất yên tĩnh, ngay cả những đám mây
 cũng trôi rất chậm, tất cả tình yêu và tình
 cảm đều rất chậm, nhưng rất đong đầy.
“Tại sao ngay từ đầu anh lại muốn đồi
 Lâm Hạnh Nguyên thành em?” Tôi đã
 muốn hỏi câu này từ ngày biết mình là con
 gái của Lâm Uyên, nhưng tôi đã không nói
 gì cả. Bốn năm trước, tôi sợ câu trả lời của
 anh sẽ bỏ tôi lại trong đầm lầy, chết đuối
 hoàn toàn, vì vậy tôi đã chọn không hỏi.
Nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình có thể
chịu đựng được, bất kể đáp án là gì, tôi
 biết rõ trong lòng anh ấy có tôi, vậy là đủ
 rồi.
Anh ôm lấy tôi, hơi siết chặt, có vẻ đau
 đớn: “Nếu lúc đó em về nhà họ Mạc, em sẽ
 không do dự mà ly hôn với anh, đúng
 không?”
Bạn đang đọc tại truyen.one
Tôi sửng sốt, lúc đó, dù không có nhà
 họ Mạc, tôi cũng đã sẵn sàng ly hôn với
 anh.
Trầm ngâm một lát, tôi nói: “Cho dù
 không trð về nhà họ Mạc, em vẫn nghĩ đến
 chuyện ly hôn. Không liên quan gì mấy đến
 nhà họ Mạc.”
Anh cưỡi một tiếng tự giễu: “Không có
 nhà họ Mạc hậu thuẫn, ly hôn với anh
 không dễ dàng chút nào đâu.”
Đây là sự thật, chưa kề tôi lúc đó còn
 mang thai.
Anh thờ dài, cười một tiếng đắng chát:
 “Do anh quá bảo thủ, cho nên mọi chuyện
 mới đi xa đến mức này.”
“Nhưng tại sao lại có Thẩm Minh
 Thành liên quan trong chuyện này? Thẩm
 Minh Thành đối xử với em rất tốt, trong
 lòng em biết điều đó, nhưng tại sao anh ấy
 lại không muốn em trở về nhà họ Mạc?
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Tình hình
 nhà họ Mạc nước dâng cao lắm rồi, chưa
 lật thuyền thì không sao, lật rồi thì sẽ bị
 tiêu diệt toàn bộ. Nhà họ Mạc bao năm qua
 đã xúc phạm quá nhiều người, không có
 nhà họ Mạc che chờ, em định sống thế
 nào?”
Vì vậy, sau này, Thẩm Minh Thành đã
 dùng lời giới thiệu của Cố Diệc Hàn để
 khiến tôi và Thầm Quang nhận người thân,
 mục đích là cho dù sau này tôi có nhận
 người thân với nhà họ Mạc, bọn họ có xảy
ra chuyện, tôi cũng có nhà họ Thẩm và
 Phó Thắng Nam cần thận che chờ?
Vấp ngã trên đoạn đường này, dường
 như bọn họ đều nghĩ đến biện pháp đề
 bảo vệ tôi, nhưng mọi thứ đều tình cờ, trời
 xui đất khiến xảy ra, con chết, Vũ Linh chết
 là chuyện không thể tránh khỏi.
Tôi thờ dài, nhìn bầu trời xanh ngoài
 cửa sổ, lòng mình trống rỗng, đã bao lâu
 rồi? Tôi đã nhanh chóng quên mất con
 người cũ của mình.
Bốn năm, có thể hàn gắn vết thương,
 nhưng gương vỡ có lành lại được không?
Có vẻ không dễ dàng như vậy.
“Cùng anh trờ về thủ đô. Hôn lễ của
 chúng ta anh đã chuẩn bị bốn năm, chỉ
 chờ em trở về!”
Anh nói, giọng trầm thấp, triển miên.
Tôi không trả lời. Tôi cụp mắt xuống
nhìn đồng hồ, thấy đã muộn. Tôi tách khỏi
 vòng tay anh và nói: “Tuệ Minh tan trường
 rồi. Em đi đón con bé.”
Đôi mắt đen của anh hơi trầm xuống,
 anh mím môi, gật đầu nói: “Anh đi cùng
 eml”
Tôi lắc đầu, giơ ngón tay lên chỉ vào
 máy tính của anh ấy: “Cuộc họp của anh
 vẫn chưa kết thúc.”
Cuộc họp vừa mở đã tắt, đoán chừng
 mấy quan chức cấp cao của tập đoàn Phó
 Thiên đã phát điên rồi.
Anh mìm cười yếu ớt, cũng không
 quan tâm, nói: “Để Trần Văn Nghĩa đưa em
 đến đó!”
Tôi muốn từ chối nhưng vẫn im lặng,
 chung quy là không lay chuyền được anh,
 tôi đành chấp nhận.
Trên xe.
 Trần Văn Nghĩa dường như có điều gì
 đó muốn nói với tôi, tôi mím môi nhìn ra
 ngoài cửa sổ, trong lòng biết, có thể anh ấy
 muốn nói mấy lời an ủi.
Khẽ thờ dài: “Tập đoàn Phó Thiên bây
 giờ đang trên đà phát triển, chẳng khác
 nào mặt trời ban trưa, vợ chồng anh đã có
 con chưa?”
Tôi nhớ, trước đây anh ta nói rằng
 mình đã kết hôn.
Anh ta sững người một lúc, ngập
 ngừng rồi nói: “Rồi, hai tuổi.”
“Thật tuyệt!” Tôi mỉm cười yếu ớt, mọi
 người nên tiến bước trên con đường của
 mình.
Anh ta nhìn tôi, hai tay vịn vào vô lăng,
 do dự rồi nói: “Bốn năm qua, thủ đô đã
 thay đổi rất nhiều, mợ có muốn quay lại
 xem thử không?”
Quay lại sao?
Dường như là sớm hay muộn mà thôi.
Tôi không nói, anh ấy nghĩ đó là vì tôi
 không muốn quay lại, khẽ thờ dài: “Mợ à,
 khi Tuệ Minh bị ngã, cô và con bé, ai sẽ
 đau hơn?”
Tôi sững người một lúc,ghé mắt nhìn
 anh ấy, thấy anh vẫn đang lái xe nghiêm
 túc, tôi nói: “Mặc dù con bé không chui ra
 từ bụng tôi, nhưng bốn năm rồi, tôi và con
 bé đã hòa hợp với nhau. Con bé bị thương,
 nó đau, tôi cũng đau.
Gặp đèn đỏ, anh ta dừng xe lại, nhìn
 về phía tôi: “Vậy bốn năm rồi, mợ có thể
 tường tượng được một người yêu mợ sống
 sót qua bốn năm này như thế nào không?
 Tổng giám đốc Phó sợ mợ nhìn thấy anh
 ấy thì sẽ đau lòng, vì vậy, đề kìm nén sự
 nhớ mong của mình, chỉ có thể uống rượu
 giao mỗi ngày, liều mạng dồn hết tâm
 trí, sức lực cho công việc.”
“Mùa đông đầu tiên mợ đi, anh ấy say
 khướt nằm trong tuyết suốt đêm ở thủ đô,
 ngày thứ hai thì lên cơn sốt cao, anh ấy nói
 rằng đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất
 của mình, vì được nhìn thấy mợ trong giấc
 mơ, mợ cười với anh ấy.”
Trong mắt anh ngấn nước, giọng nói bị
 đè nén, có chút trầm xuống: “Ban ngày,
 anh ấy lạnh lùng quả quyết ở Phó Thiên.
 Một khi trời về đêm, lập tức bắt đầu hành
 hạ bản thân, ngày này qua ngày khác. Có
 đôi khi uống đến mức xuất huyết dạ dày.
 Những lúc còn tỉnh táo, cứ lôi kéo tôi, hỏi:
 Trần Văn Nghĩa, tôi có nên đi tìm cô ấy
 không? Nhìn từ xa thôi cũng được. Nhưng
 ngày hôm sau tỉnh lại, anh ấy lại trầm mặc,
 ít nói.”
“Anh ấy che giấu cảm xúc rất tốt,
 nhưng anh ấy cũng chỉ là con người. Dù tốt
đến đâu cũng có lúc gục ngã. Mợ à, hai
 người không cần quay lại quá khứ, chỉ cần
 sống cho hiện tại và tương lai. Mợ yêu anh
 ấy, hai người có thể cùng nhau nắm tay đi
 tiếp, không cần phải tra tấn nhau.”
Đèn giao thông sáng lên, tôi hơi mất
 tập trung, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một
 ngày nào đó tôi sẽ nghe thấy mọi thứ về
 Phó Thắng Nam từ một người ngoài cuộc.
Kinh ngạc, thất thần, đều có cả.
Quá khứ long đong đã thật sự trôi qua
 rồi.
Sau khi đón Tuệ Minh, tôi đưa con bé
Trước khi đi, Trần Văn Nghĩa nhìn tôi,
 mím môi: “Tổng giám đốc Phó tối nay sẽ
 về thủ đô.”
Để lại một câu nói, sau đó anh ta bỏ đi.
Tôi gửi một tin nhắn cho Phó Thắng
 Nam, không nhiều lời, chỉ là một lời nhắc
 nhờ đơn giản: “Đi đường chú ý an toàn.”
Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi,
 anh gọi đến, giọng nói ấm áp: “Em ăn tối
 chưa?”
Nghe qua điện thoại, có vẻ anh chuẩn
 bị lên máy bay, tôi gật đầu, ngửa đầu nhìn
 bầu trời đen kịt: “Ăn rồi.”
“Tự lo cho mình thật tốt, ăn uống
 đúng giờ, chờ anh về” Giọng anh trầm
 thấp nhưng cũng đủ rõ ràng.