Chương 326: Trở về thủ đô (1)
“Vì vậy, mỗi người chúng ta đều có
 những thứ mình muốn, có điều chỉ cần cầu
 là sẽ đoạt được.”
Con bé im lặng hồi lâu rồi ngầng đầu
 lên nhìn tôi nói: “Mẹ, con sẽ đến thủ đô
 cùng mẹ.”
Tôi gật đầu. Sð thích của mỗi người
 luôn không giống nhau, những thứ trọng
 tâm họ hướng đến cũng khác nhau.
Vẫn còn chưa định rõ thời gian trờ về
 thủ đô, dù gì thì cũng phải sắp xếp ồn thỏa
 công việc ð Hoàng An đã rồi mới đi được.
Có lẽ vì sự xuất hiện liên tiếp của hai
 a con nhà họ Thẩm, cộng thêm với sự
 chăm sóc của Chương Nam, mà dường
 như tôi đã trờ thành tâm điểm trong khách
 sạn.
Nơi nào có nhiều cô gái, thì càng có
 nhiều chuyện thị phi.
Hôm đó, tôi đang ở trong nhà vệ sinh
 thì nghe thấy tiếng có người đang bàn tán.
“Các cô nghĩ đứa bé Thẩm Xuân Hinh
 dẫn theo là con của ai? Chẳng lẽ là của
 Thẩm Minh Thành sao?”
“Không thể nào, không phải hai người
 họ là anh em sao?”
“Những người giàu có nhiều người làm
 bậy lắm, nếu không sao đang yên đang
 lành làm sếp ở thủ đô, cô ấy lại âm thầm
 dẫn theo con gái đến phố huyện nhỏ này
 sinh sống chứ, mấy cô không cảm thấy kỳ
 lạ sao?”
“Cũng phải nhỉ, hình như chúng ta
 chưa từng nhìn thấy cha của đứa bé đó,
 cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến,
 chẳng lẽ là con của Thẩm Minh Thành thật
 sao!”
“Có thể đấy, làm bậy với anh trai mình,
 sau cùng mang thai rồi thì trốn ở một cái
 phố huyện nhỏ bé này, chẳng phải là đề
 tránh bị nghi ngờ sao!”
Tôi không khỏi cười khổ, mấy người
 này, xem ra chưa từng trải mà tự tiện bàn
 tán như vậy, đúng là lời người hiểm ác!
Có một giọng nói hoảng hốt của một
 cô gái vọng đến từ bên ngoài: “Trời ạ, hình
 như tôi sắp ra rồi, các cô có ai mang theo
 băng vệ sinh không?”
“Không, chúng tôi không đem theo
 băng vệ sinh.”
“Làm sao đây, lát nữa tôi còn phải
 mặc váy, mà tôi quên hôm nay đến tháng,
còn mặc váy màu trắng nữa chứ.”
Các cô gái dường như rất dễ bối rối
 khi gặp phải tình huống này.
Mờ cửa ra, tôi đưa băng vệ sinh cho
 cô ta mà không nói tiếng nào, rồi tôi chỉ rửa
 tay và rời đi.
Sự xuất hiện đột ngột của tôi rõ ràng
 đã khiến mấy người họ hơi ngỡ ngàng.
Tuy nhiên, dường như tôi đã quen với
 chuyện đó rồi, những gì nên nghe thì tôi
 cũng đã nghe cả..
Trờ lại văn phòng, tôi tiếp tục sắp xếp
 tài liệu, trong lòng nghĩ đến việc sẽ nói thế
 nào với Chương Nam về việc từ chức.
“Chuyện vừa nãy, cảm ơn cô nhiều!”
 Một giọng nói xấu hồ của một cô gái vọng
 đến bên tai tôi, sau đó cô ta đặt một ly sữa
 lên bàn làm việc của tôi.
Tôi ngầng đầu lên thì thấy cô gái mà
tôi gặp trong nhà vệ sinh lúc nãy, lúc này
 cô ta đỏ mặt ngại ngùng nói chuyện với tôi.
“Không cần đâu!” Tôi vốn là người
 lạnh lùng, gần như chỉ thốt ra câu nói theo
 tiềm thức, nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng
 câu nói này không được thân thiện cho
 lắm, vì vậy tôi nói thêm: “Chỉ tiện tay giúp
 đỡ thôi”.
Cô ta cúi đầu, cắn chặt miệng nói:
 “Tôi xin lỗi, vừa nãy…”
Những lời sau đó, có vẻ cô ta khó nói
 và hơi xấu hồ.
Tôi đoán, điều cô ta muốn nói là
 không nên nói bậy sau lưng người khác.
Tôi dừng công việc đang dở lại, nhìn
 vào cô ta với ánh mắt hòa nhã: “Cô không
 cần xin lỗi, tôi không để tâm đâu.”
Thực sự không để trong lòng, vì tôi đã
 nghe những lời bàn tán này không biết bao
nhiêu lần rồi.
“Nguyệt à, những lời chúng ta nói đều
 là sự thật mà, cô xin lỗi làm gì? Người sai
 có phải chúng ta đâu.” Có người đang
 quan sát ở đó lên tiếng, như kiểu cây ngay
 không sợ chết đứng.
Nguyệt?
Ngẫm lại thì tôi đã làm việc trong
 khách sạn được gần hai năm rồi, mà dường
 như tôi không nhớ tên của mấy đồng
 nghiệp này.
Sau khi cần thận nhìn vào bảng tên
 trên ngực cô gái kia, thì tôi đã có thể thấy
 rõ tên cô ta, Hứa Nguyệt.
Hứa Nguyệt nhìn lại người “chính trực
 thằng thắn” kia với vè bối rối: “Đừng nói
 nữa.”
Cô ta lại nhìn tôi, tỏ vẻ rất xấu hồ:
 “Thành thật xin lỗi!”
 Nói xong cô ta cũng quay lại bàn làm
 việc riêng.
Buổi trưa.
Hứa Nguyệt chủ động đi đến bên
 cạnh tôi và nói: “Chị Hinh, chúng ta cùng
 nhau đi ăn đi!”
Tôi rất ngạc nhiên, và rồi tôi kiểm tra
 đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa.
Thời gian trôi thật nhanh.
Định mờ miệng muốn từ chối nhưng
 nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô ta thì
 những lời vừa định thốt ra thì tôi lại nuốt
 xuống.
Gật đầu: “Ừ đi thôi!”
Nhà hàng.
Gần khách sạn không có nhiều quán
 ăn nên đành phải chọn quán ăn nhanh
 hoặc một quán ăn nhỏ, cô ta chọn một
 quán ăn nhỏ, gọi đồ ăn rồi đi tìm chỗ ngồi.
Cô ta nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng
 cũng không nói gì.
Tôi từ tốn uống trà, còn lại thì không
 tỏ ra cảm xúc gì thêm.
“Chị Hinh, những lời trong nhà vệ sinh
 ban sáng, thực sự xin lỗi, tôi thực lòng xin
 lỗi, chị đừng đề trong lòng.”
Sau một lúc dừng lại, cô ta nói tiếp:
 “Tôi cũng rất cảm ơn chị!”
Tôi gật đầu mỉm cười: “Không cần
 đâu, chỉ là mấy chuyện phiếm thôi mà,
 cũng chỉ là quen miệng thôi.”
Cô ta có chút xấu hổ, có lẽ là hồ thẹn
 với chính mình: “Sao chị không giải thích?”
Tôi nhướng mày: “Giải thích gì?”
“Con gái chị, còn cả mối quan hệ của
 đứa bé với quản lý Nam” Cô ta hỏi một
 cách nghiêm túc.
Tôi cười: “Miệng là của họ, họ muốn
nói thế nào thì cứ đề họ nói thoải mái.”
“Nhưng mà nếu chị không nói, thì họ
 càng cảm thấy điều mình đoán là đúng”
 Cô ta có vẻ khá lo lắng.
Tôi cười rồi nhướng mày nhìn cô ta:
 “Cô cảm thấy có thật không?”
Cô ta sửng sốt, có chút bối rối: “Nghe
 hoài nên cảm thấy điều họ nói là thật.”
Tôi cười nhạt: “Tôi thích phong cảnh
 của Hoàng An, năm đó tôi dẫn Tuệ Minh
 đến Hoàng An là vì tôi muốn sống một
 mình ở đây, và cũng không nghĩ nhiều về
 chuyện khác.”
“Vậy cha của Tuệ Minh đâu?” Cô gái
 trẻ tuổi này luôn rất tò mò.
Phục vụ dọn đồ ăn ra, tôi mỉm cười:
 “Cũng muộn rồi, mau ăn trưa rồi còn phải
 về làm việc nữa.”
Thấy vậy, cô ta cũng không hỏi nữa.
Trở lại văn phòng tôi còn có việc phải
 xử lý, lại gánh vác hai vị trí công việc, tuy
 rằng ở khách sạn không nhiều việc, nhưng
 cũng là đảm nhiệm hai vị trí nên cũng hơi
 nhiều một chút.
Có lẽ là do quá chăm chú nên tôi phớt
 lờ bầu không khí đột ngột yên tĩnh trong
 văn phòng và thỉnh thoảng có tiếng ho thất
 thường của ai đó.
Được khoảng mười mấy phút, vai tôi
 hơi đau, lúc tôi định đứng dậy đi rót nước.
Thì nhìn thấy người đàn ông đứng
 đằng sau tôi, tôi bất giác sững sờ, rồi nói:
 “Đến khi nào vậy?”
Hỏi xong tôi mới thấy hối hận, bời vì
 giọng điệu quá tự nhiên, để người ngoài
 trong phòng nghe thấy thì lại nghĩ chuyện
 mập mðỡ gì đó.
“Được một lúc rồi Phó Thắng Nam
 nhíu mày nhẹ giọng nói: “Đi rót nước đi!
Tôi đứng dậy đi rót nước, khi tôi quay
 lại, anh còn kéo ghế ngồi bên cạnh xem tài
 liệu tôi đã xử lý, những người trong văn
 phòng vừa ngạc nhiên, vừa khó hiều, vừa
 tò mò, mặc dù họ không nhìn thằng vào
 tôi, nhưng không phải là ánh mắt nhìn, mà
 là sự chăm chú hấp dẫn.