Chương 315: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (2)
“Khó khăn lắm mới thấy em ăn mặc
 nho nhã một lần, vậu mà lại làm mình bị
 thương. Về sau đừng mang giày cao gót
 nữa.” Chương Nam đi vào, không che giấu
 sự quan tâm đối với tôi chút nào.
Những người khác trong công ty
 ngoài anh ấy cũng lục tục tiến vào, thấy
 anh ấy đưa thuốc dán cho tôi thì thì gần
 như cũng tự động lướt qua.
Cũng không phải là vết thương
 nghiêm trọng gì, tôi nhìn nhìn Chương Nam
 rồi nói: “Em không sao đâu, anh có việc
 bận thì cứ đi đi”
Anh ấy mím môi nhìn nhìn tôi, lại nhìn
ánh mắt của một đám phụ nữ trong công
ty, sau đó thì xoay người rời đi.
Trương Hân Hân thay ca quay lại thấy
 vết thương trên đầu gối tôi đang dán thuốc
 dán thì châm chọc khiêu khích nói: “Chưa
 gặp loại thấp hèn bại hoại như thế bao giờ,
 nhìn thấy người có tiền có thế còn mềm
 chân, không biết xấu hồ.”
Truyện được cập nhật mỗi ngày,
Bạn đang đọc tại truyen.one
Tôi mím môi, nhưng không trả lời cô
 ta. Mặc dù lúc nãy vội vàng nhưng tôi cũng
 biết rõ vì sao bản thân mình lại té.
Trong khách sạn đều là người quen
 cả, cũng chính những người đó đứng bên
 cạnh tôi. Người thuận tay có thề đầy ngã
 tôi, ngoại trừ Trương Hân Hân đứng gần tôi
 nhất thì nhất thời tôi vẫn thật sự nghĩ
 không ra ai khác.
Xử lý vết thương xong rồi, tôi đứng
 dậy đi đến chỗ máy nước nóng lạnh rót
 một cốc nước nóng rồi đi đến trước mặt cô
Tôi thản nhiên nhìn cô ta rồi nói: “Mặt
 hay là tay, cô tự mình chọn đi?”
Cô ta sửng sốt, chú ý tới cốc nước
 nóng trong tay tôi, sắc mặt liền trờ nên
 trắng bệch: “Thầm Xuân Hinh, chị muốn
 làm gì? Tôi nói cho chị biết, cha tôi là chủ
 tịch huyện của Hoàng An, nếu cô dám làm
 tôi bị thương tôi sẽ làm cho một đời này
 của cô cũng không sống được dễ dàng.”
Tôi gật đầu, ánh mắt thản nhiên nói:
 “Được, tôi chống mắt lên chờ!”
Không đới cô ta lui về phía sau thì tôi
 đã túm lấy cánh tay trắng nõn của cô ta rồi
 tạt nước nóng trong cốc xuống, nghe tiếng
 kêu gào thảm thiết của cô ta nhưng tôi vẫn
 gắt gao nắm chặt tay cô ta, đồ hết nước
 trong cốc xuống.
Nước trong cốc trống không, nhìn bộ
 ắng cô ta đau đến phát điên, tôi mờ
miệng, âm thanh lạnh lùng, vô tình nói:
“Hân này, lần sau lúc làm trò mờ ám thì
 phiền cô cũng nên có mắt một chút. Lần
 này chỉ là một tay của cô thôi, tôi sợ lần
 sau thì khuôn mặt tỉnh xảo này của cô
 cũng không còn nữa đâu”
“Chị…
Dừng lại một chút, tôi đột nhiên nhớ
 tới một chuyện, tôi nhìn cô ta nói: “Đúng
 rồi, nếu cô đã cảm thấy chức quan của ba
 cô lớn đến như vậy, chi bằng đề ông ấy trờ
 về nhà yên ồn dưỡng lão đi. Cũng vừa
 khéo, hoàn cảnh địa lý của Hoàng An tốt
 như vậy, dưới sự quản lý của ông ta mà
 bao nhiêu năm nay nền kinh tế đều không
 hề khởi sắc nồi, ông ta cũng nên về nhà
 yên phận dưỡng lão rồi đó.”
Nói xong tôi thuận tay cầm lấy thuốc
 dán, đi ra khỏi công ty.
Đi xuống lầu dưới của khách sạn,
 Chương Nam lái xe tới, anh ấy nhìn tôi rồi
nói: “Lên xe đi!”
Tôi nhướng mày, vốn dĩ muốn cự
 tuyệt, nhưng nhìn bước chân khập khiễng
 của mình nên vẫn thôi, tôi leo lên xe, thắt
 dây an toàn vào.
Anh ấy nhìn tôi một cái, mờ miệng nói:
 “Chúng ta đi đến nhà thuốc mua thuốc
 trước rồi anh lại chờ em về nhà sau.”
Cũng chỉ có thể như thế thôi, tôi hạ
 mắt nhìn mắt cá chân, lúc nãy vẫn còn rất
 bình thường, bây giờ nhìn mới thấy rõ ràng
 đã sưng to lên rồi.
“Em và Phó Thắng Nam quen nhau
 sao?” Xe đi được hơn nửa đường rồi thì
 anh đột nhiên hỏi tôi.
Tôi sửng sốt một lát rồi mới cười nhẹ:
 “Em trông giống như người sẽ quen biết
 loại ông chủ độc tài như anh ta lắm sao?”
Anh ấy mím môi, vô cùng nghiêm túc
nói: “Giống!” Dừng lại một lát rồi anh ấy lại
 nói tiếp: “Vừa nấy anh ta vẫn luôn nhìn em,
 có vẻ như cảm xúc rất phức tạp.”
Tôi cười cười không nói gì cả.
Mua thuốc rồi về nhà, mắt cá chân tôi
 hơi đau nên tôi cũng dứt khoát không vùng
 vẫy nữa, dựa vào ghế mây nghỉ ngơi.
Thật ra cũng là ngoài ý muốn, tôi nằm
 trên ghế mây ngủ một giấc thật sâu, nghe
 thấy tiếng cửa lớn bị trong viện bị gõ thì tôi
 mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Mơ hồ cảm thấy hai má mình hình như
 hơi ầm ướt, là nước mắt.
Đã bao lâu tôi không rơi nước mắt rồi,
 đã không còn mơ thấy đứa nhỏ đó nữa. Nó
 lớn rồi, rất khỏe mạnh, ôm vào trong lòng
 còn cảm thấy rất nặng.
Cửa lớn vẫn vang lên tiếng gõ như cũ,
lau đi nước mắt, tôi tới vòi nước rửa mặt,
 cũng tỉnh táo hơn một chút.
Mờ cửa.
Rất bất ngờ, tôi nhìn thấy Phó Thắng
 Nam ngoài cửa, thân hình cao ngất của
 anh đứng chắn sáng, trên mặt không có
 một chút ý cười nào, đôi con ngươi đen láy
 vẫn thâm thúy trước sau như một, nhìn
 thấy thôi, hầu kết của anh chuyền động,
 mơ hồ lộ ra một loại cảm xúc phức tạp
 không nói nên lời.
Tôi còn chưa kịp mờ cửa thì tay đã bị
 anh nắm lấy, anh bất đắc dĩ cười tự giễu,
 nói: “Muốn giả vờ không quen biết, nhưng
 anh làm không nồi. Bốn năm, anh nhịn bốn
 năm rồi, nhưng vẫn quên không được.”
Thay đổi rồi!
Anh thay đồi rồi, anh của trước đây sẽ
 không nói những lời triền miên day dứt thế
 này.
Tôi nhẹ nhàng thờ dài rồi rút tay mình
 về, biều tình bình thản mà nói: “Tổng giám
 đốc Phó, vào trong ngồi đi!”
Cũng không tính là kinh ngạc, ít nhất
 khi gặp lại, tôi cũng không có loại nhung
 nhớ và bức thiết đến đến tê tâm liệt phế
 như trong tường tượng, thời gian bốn năm,
 đủ để cho con người buông xuống rất
 nhiều chuyện.
Cho dù là oán hận cũng đều nhạt dần,
 không, là không còn nữa rồi.
Anh ấy bước vào, ngồi trên ghế mây,
 tôi bưng trái cây mới hái hôm qua tới,
 giống như tiếp một người khách bình
 thường, tôi nhìn anh cười nhẹ đầy xa cách:
 “Đây là trái cây trong nhà tự trồng, ăn rất
 ngon, anh nếm thử đi.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đó quá mức
gật đầu, nhẹ nhàng ăn một miếng đào.
Hồi lâu sau anh mới nhìn tôi nói: “Rất
 ngọt!”
Tôi gật đầu, bốn năm qua tôi đã biến
 thành một người vô cùng trầm mặc ít lời
 rồi.
Chương Nam đón Tuệ Minh và Mặc
 Bạch trở về, thấy người đàn ông ngồi trong
 sân thì hơi sửng sốt một chút, nhưng nhờ
 sự giáo dục tốt nên anh vẫn chưa làm ra
 động tác kinh ngạc nào, anh ấy nhẹ gật
 đầu rồi nói: “Tổng giám đốc Phó, chào
 anh!”
Nhìn thấy Chương Nam, Phó Thắng
 Nam có vẻ cũng không có ấn tượng gì, tôi
 hơi ngừng một chút rồi nói: “Anh ấy là quản
 lý của khách sạn.”
Phó Thắng Nam hiều ra nên đứng dậy
 bắt tay, tao nhã cao quý, ánh mắt rơi trên
 người Tuệ Minh và Mặc Bạch, con ngươi
hơi ngưng lại.
Con trai hình như phát triền chậm hơn
 con gái một chút, đều là đứa nhỏ năm tuồi
 nhưng Mặc Bạch nhìn có vẻ như mới bốn
 tuổi.
Thấy sắc mặt âm trầm của Phó Thắng
 Nam, tôi cũng không nghỉ ngờ quá nhiều,
 tôi nhìn hai đứa rồi hỏi: “Hôm nay muốn ăn
 gì nào?”
Hình như Tuệ Minh không vui lắm, ánh
 mắt dừng trên người Phó Thắng Nam rồi
 mờ miệng nói: “Mẹ làm gì cũng được hết.”
Mặc Bạch chú ý tới vết thương trên
 mắt cá chân của tôi nên nói: “Hôm nay đề
 cha nấu cơm đi”
Nếu là bình thường thì lời này cũng
 không có gì, nhưng bây gið rơi vào trong
 tai Phó Thắng Nam thì hình như không
 giống nữa rồi.
Tôi không nói thêm nhiều, chỉ nâng
mắt nhìn Chương Nam rồi cười nói: “Xem
 ra hôm nay anh phải thi triển tay nghề rồi.”