Chương 313: Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An (6)
Ngày tháng cứ bình yên trôi qua, đơn
 giản đều là cơm áo gạo tiền. Trước kia tôi
 vẫn luôn nghĩ rằng nếu tôi có phúc phận
 được sống một đời với Phó Thắng Nam, có
 thể tôi sẽ là một con người yêu gia đình,
 mỗi ngày đều trông coi con cái, nghiên
 cứu xem đồ ăn nên nấu thế nào mới ngon,
 làm sao chăm sóc tốt cho cơ thề của anh
 và con.
Cuộc đời con người có rất nhiều
 chuyện không như ý, thời gian bốn năm, tôi
 thật sự đã buông bỏ được rất nhiều thứ,
 nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, anh cũng có nỗi
 khổ riêng trong lòng, anh gạt tôi, anh làm
tổn thương tôi, đều có lý do riêng của anh
cả.
Bởi vì quá yêu, vì vậy nên có lúc dù
 hận dù oán nhưng vẫn yêu, thời gian lâu
 rồi, ngược lại sẽ trờ lại bình thường thôi.
Chương Nam xử lý công việc rất lưu
 loát nên khi tôi quay về công ty thì lại đột
 nhiên trở nên rất nhàn rỗi, như thế ngược
 lại làm tôi hơi không quen.
Đại khái cũng do nhàn rỗi nên thời
 gian ð công ty tán gẫu cũng nhiều hơn,
 trong khách sạn có người tình cảm không
 thuận lợi nên nhảy lầu tự sát.
Trong công ty có người thảo luận.
“Nghe nói bố mẹ của cô gái đó là
 quan chức cấp cao ở bắc thành, mặc dù
 không phải là trách nhiệm của khách sạn
 chúng ta nhưng người ta dù sao cũng xảy
 ra chuyện ở khách sạn chúng ta, đoán
ừng khách sạn cũng sẽ gặp không ít
phiền toái.”
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Đúng vậy! Khó khăn lắm mới khời sắc
 được, kết quả là lại xảy ra loại chuyện này,
 sợ là chúng ta phải tìm một công việc khác
 mất thôi.”
“Đúng vậy! Nghe nói tổng công ty “tài
 đại khí thô” căn bản không thèm đề ý tới
 thu nhập của khách sạn nhỏ này, dường
 như người bên trên cũng không muốn tốn
 thời gian đi giải quyết những chuyện này,
 nói không chừng còn trực tiếp đóng cửa
 khách sạn này luôn đó”
“Vậy thì chúng ta sắp thất nghiệp rồi
 sao? Thật nóng ruột mà, không dễ dàng gì
 mới tìm được việc, lương bồng và đãi ngộ
 đều rất tốt, kết quả là náo loạn một trận
 thế này, tôi lại sắp mất việc rồi.”
Mấy người thay ca trong khách sạn
 đứng tụ tập lại trước quầy lễ tân thảo luận,
 tôi không tự giác cũng nghe được nhiều
vài câu, nghe có vẻ như là sự thật, một
thành phố nhỏ như Hoàng An này không
 có công ty nào lớn cả, cơ bản là chỉ có
 công trường và một vài tiệm nhỏ.
Quy mô của khách sạn này cũng coi
 như hơi lớn rồi, tiền công và đãi ngộ đều
 cao hơn những nơi khác rất nhiều, nếu bây
 giờ mà đóng cửa thì phải tìm một công
 việc mới.
Chỉ sợ là không tìm được công việc
 nào lương tháng hơn trăm triệu cả, tôi
 không khỏi thờ dài. Mắt thấy làm việc hơn
 một tháng sắp được nhận tiền lương, kết
 quả lại xảy ra chuyện, thật xui xẻo mài
Chương Nam đi vào thấy mấy vài
 người than thờ trước quầy lễ tân, anh
 không khỏi nhíu mày: “Các cô có thời gian
 oán trời trách đất thì không bằng dành thời
 gian đó nghĩ xem nên làm tốt công việc
 trước mắt thế nào đi”
 Mấy người đó bị anh rống một tiếng
đều vội vàng tản đi.
Anh ấy đi về phía tôi, thấy tôi ngần
 người trước màn hình máy tính thì mở
 miệng nói: “Nghĩ gì thế? Sắp tan làm rồi, lát
 nữa cùng đi đón Tuệ Minh và Mặc Bạch
 không?”
Tôi gật đầu, rồi lại nghĩ đến lát nữa
 còn phải làm bảng kê khai nên lại vôi lắc
 đầu: “Anh giúp em đón Tuệ Minh một lát
 với, lát nữa em còn có chút việc, làm phiền
 anh rồi.”
Thấy bảng kê khai vẫn chưa làm xong
 trên máy tính tôi, anh cười cười, cũng
 không nói nhiều thêm nữa liền đi ra ngoài.
Anh vừa đi thì những người vừa bàn
 tán ð trước quầy lễ tân lại thì thầm, nhưng
 mà lần này lại chuyền đề tài về phía tôi.
Trương Hân Hân nhìn tôi, bộ dáng
 nhìn thế nào thì cũng thấy không quá
thuận mắt: “Chị Hinh, chị nói chị là dì của
Bảo Khiết, xoay người một cái liền biến
 thành người phụ trách hai vị trí thanh nhàn
 nhất trong khách sạn của chúng ta, lấy
 một phần lương cao mà công việc lại thanh
 nhàn như thế, chị làm sao mà làm được
 vậy?”
Trương Hân Hân cười lạnh, khinh
 thường nói: “Tôi thấy chị không phải là
 người biết nịnh bợ, mà là biết ngủ với đàn
 ông thế nào đúng không? Tôi nghe nói phụ
 nữ ba mươi như sài lang, xem ra quản lý
 Chương Nam cũng không thoát khỏi ai của
 một người phụ nữ lớn tuổi nhỉ? Chức vị nhờ
 ngủ mà có này, thật sự còn tốt hơn của
 những người phải nỗ lực từng bước như
 chúng tôi đây!”
Tôi nhìn những người đó, nghe bọn họ
 nói từng câu phụ nữ lớn tuổi, từng câu câu
 dẫn đàn ông.
Tôi không nhịn được mà cảm thấy tuổi
trẻ thật tốt, lời nói ra có thể không kiêng nề
 gì, có thể tùy ý làm tổn thương người khác.
Ánh mắt dừng lại trên cốc nước sôi
 vừa rót trên bàn, tôi đứng dậy, đứng trước
 mặt Trương Hân Hân, cũng không tính là
 tức giận, chỉ là ngữ điệu hơi lạnh mà thôi:
 “Đúng vậy, tôi đã ba mươi rồi, tính ra tôi
 cũng lớn hơn cô bốn, năm tuổi, đề tôi nghĩ
 kĩ lại xem năm hai bốn, hai lăm tuổi là bộ
 dáng thế nào đây?”
Tôi nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc đó
 tôi vừa mới kết hôn, cũng vừa bắt đầu
 công tác, công tác lúc đó phức tạp hơn
 bây giờ nhiều lắm, đương nhiên tôi cũng
 gặp những người chị lớn tuồi hơn tôi. Bản
 thân bọn họ tuy là ở chức vị cao nhưng lúc
 đó tôi nghĩ là mình phải nỗ lực thế nào, mà
 không phải làm thế nào đề công kích các
 chị ấy”
Tôi không nhịn được mà cảm thấy tuổi
trẻ thật tốt, lời nói ra có thể không kiêng nề
 gì, có thể tùy ý làm tổn thương người khác.
Ánh mắt dừng lại trên cốc nước sôi
 vừa rót trên bàn, tôi đứng dậy, đứng trước
 mặt Trương Hân Hân, cũng không tính là
 tức giận, chỉ là ngữ điệu hơi lạnh mà thôi:
 “Đúng vậy, tôi đã ba mươi rồi, tính ra tôi
 cũng lớn hơn cô bốn, năm tuồi, đề tôi nghĩ
 kĩ lại xem năm hai bốn, hai lăm tuổi là bộ
 dáng thế nào đây?”
Tôi nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc đó
 tôi vừa mới kết hôn, cũng vừa bắt đầu
 công tác, công tác lúc đó phức tạp hơn
 bây giờ nhiều lắm, đương nhiên tôi cũng
 gặp những người chị lớn tuồi hơn tôi. Bản
 thân bọn họ tuy là ở chức vị cao nhưng lúc
 đó tôi nghĩ là mình phải nỗ lực thế nào, mà
không phải làm thế nào đề công kích các
 chị ấy”
“Bây giờ thấy cô miệng lưỡi trơn tru
 như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy giáo
 dưỡng và học thức mà người nhà tôi đã
 cho tôi thật sự rất quan trọng, họ dạy tôi
 nhìn những người ưu tú đề nỗ lực học tập,
 mà không phải là hạ thấp và phá hủy, cô
 Trương, gia giáo của cô, thật sự là rất… tầm
 thường đó!”
Lời này cũng không tính là khó nghe
 nhưng đề cập đến gia giáo và nhân phầm
 thì dĩ nhiên sẽ không giống nữa.
Trương Hân Hân dù sao cũng trẻ tuổi,
 nghe thấy lời nói chói tai như thế của tôi thì
 nhất thời liền bùng nồ, cô ta giơ tay chuần
 bị đánh tôi.
Tôi cũng phải là một ngốc bạch ngọt
 hai mấy tuổi, tôi vươn tay ngăn động đánh
 xuống tác của cô ta, sau đó liền bức lên
 cốc nước trên bàn, tạt về phía khuôn mặt
 nhỏ nhắn tỉnh xảo của cô ta.
“Hân này, muốn nói chuyện thì phải
uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, lần sau phải
 nhớ khi nói chuyện thì phải dùng não suy
 nghĩ trước đã.” Nói xong thì tôi cũng không
 còn tâm trạng nào mà tiếp tục làm bảng kê
 khai, trực tiếp đi ra khỏi công ty.
“A a a..” Cô ta tức giận la lớn: “Thẩm
 Xuân Hinh, đồ xấu xa nhà chị, chị chờ đó
 cho tôi!”
Sau lưng truyền tới âm thanh tan vỡ
 của cô ta, tôi không đề ý, trực tiếp trờ về
 nhà.
Chương Nam đón Tuệ Minh về, gần
 đây cô nhóc vẫn luôn thích đi theo tôi, có
 thể là bởi vì chuyện bị bệnh lần trước, con
 bé lo lắng cho tôi nên vẫn luôn thích đi
 theo phía sau tôi, như sợ tôi xảy ra chuyện
 gì vậy.
Trong lúc ăn cơm, Chương Nam đột
 nhiên nhìn tôi rồi nói: “Ngày mai Bắc Thành