Tuệ Minh giờ cũng đã cao thêm rất
 nhiều nhưng vẫn thích được người lớn
 nhấc bồng cô bé lên.
John có hiệu suất xử lý công việc rất
 cao, chỉ không tới mấy ngày cậu ấy đã tìm
 được người mua căn chung cư Hương
 Uyền cho tôi rồi.
Năm đó tôi mua căn phòng ở Hương
 Uyển này thì giá cũng không cao, nhưng
 phí lắp đặt, đồ dùng trong nhà… thì lại tốn
 kha khá.
Người mua cũng rất thoải mái, mặc dù
 gặp tôi bán gấp nhưng họ cũng không vì
thế mà ép giá, giá mua lại của họ vẫn y
 theo giá thị trường.
Chuyện sang tên phòng còn cần thêm
 một thời gian nữa, tôi lại nhớ ra lúc trước
 mình muốn qua nghĩa trang thăm bà
 nhưng luôn bị những sự việc khác kéo
 chân nên chứ có dịp qua đó, nên nhân lúc
 đợi hoàn thành thủ tục thì tôi lên kế hoạch
 qua nghĩa trang luôn.
Cuối tuần, tôi một mình rời nhà từ
 sáng sớm, dù sao Tuệ Lâm vẫn còn nhỏ
 nên tôi cũng không dẫn theo con bé tới
 nghĩa trang.
Một mình tôi lái xe tới nghĩa trang của
 bà.
Trời cũng sắp chuyền sang tháng ba
 nên ánh mặt trời lúc sáng sớm cũng không
 rực rỡ, cũng có thể là do mưa phùn mà
 sương sớm cũng dày hơn.
Lúc tôi tới nghĩa trang vẫn còn rất
ôm, người đến nơi đây cũng không nhiều
lầm, dù sao nơi đây cũng là nơi linh thiêng
 chôn cất người đã khuất nên cảnh rất
 thanh tịnh.
Đạp lên cỏ non đẫm sương sớm, tơi
 nơi đây tường nhớ cố nhân.
Tôi đứng trước mộ bia của bà, nhìn lên
 di ảnh đã hơi phai màu trên đó mà lòng
 bần thần.
“Bà ơi, hình như con đã tự hủy hoại
 chính cuộc đời mình rồi, mọi người ai cũng
 rời con mà đi hết, chỉ còn lại mình con, bà
 ð bên đó giúp con chăm sóc thật tốt cho
 đứa bé…”
Tôi nén lại nỗi đau đang cào xé trong
 lòng, hít thờ thật sâu cũng thôi không lên
 tiếng nữa. Người đi nằm xuống nghỉ ngơi,
 kẻ sống phải an vui sống tiếp.
Trong sự im lặng của nghĩa trang, tôi
 bỗng nhạy cảm nhận ra có người tới phía
sau lưng mình, cả người tôi hơi sững lại.
Thật ra, dù không quay đầu tôi cũng biết
 người đến là ai, Phó Thắng Nam.
Tôi cũng không quay đầu nhìn anh,
 hai người, kẻ đứng trước người đứng sau,
 không nói một lời. Sau một hồi, tôi lặng lẽ
 thờ dài rồi quay người rời đi nghĩa trang,
 không liếc anh nấy một cái.
Lúc hai người lướt qua nhau, cánh tay
 tôi bị anh giữ chặt khiến tôi hơi giật mình,
 nhưng rồi tôi cũng chỉ tránh khỏi ban tay
 anh, gương mặt đạm mạc, gần như không
 có chút cảm xúc vui buồn nào, tôi lên
 tiếng: “Đơn ly hôn anh không muốn ký
 cũng được, dù sao sống ly thân ba năm thì
 hôn nhân của chúng ta cũng không còn
 hiệu lực pháp lý.”
Anh mím môi, mắt cụp xuống: “Không
 còn cách khác sao?”
Tôi rũ mi xuống để anh không thấy
 tâm trạng giấu trong mắt mình, lúc sau mới
ngâng lên mà cười nói: “Trước kia, khi anh
 quyết định lừa gạt tôi thì nên nghĩ tới
 chúng ta sẽ như ngày hôm nay.”
Anh nhìn tôi, đôi mắt đen lại càng sâu
 thêm, như vực tôi khiến người ta phải rùng
 mình: “Em, có hận tôi không?”
Tôi người, nụ cười như gió lướt qua:
 “Phó Thắng Nam, tôi hận anh, nhưng cũng
 không hận anh.”
Sông có lúc, người có khúc, khúc
 sông đó là để cho người ta đi một lối mới,
 chuyển hướng khỏi cuộc sống không quá
 suôn sẻ của hiện tại.
Tôi lùi lại mấy bước, kéo dãn khoảng
 cách giữa anh và tôi, cũng không dám nhìn
 thẳng vào mắt anh, thản nhiên nói: “Nếu
 như anh từng thích tôi, dù chỉ một chút thì
 tôi xin anh, hãy vì một chút cảm tình đó mà
 tha cho tôi đi, mỗi người một ngả, ai đi
 đường nấy, vui khổ là tự mình chọn.”
Tôi quay người rời khỏi nghĩa trang,
 khi về tới Hương Uyển thì trời cũng đã sầm
 tối rồi.
Còn chưa mở cửa thì tôi đã nghe tới
 âm thanh hơi quen tai vọng từ trong phòng
 ra, là Lâm Uyên.
Tôi mỡ cửa ra.
Quả nhiên thấy Lâm Uyên cùng Mạc
 Đình Sinh đang ngồi ở phòng khách mà
 chơi đùa với Tuệ Minh. Khi thấy tôi, hai
 người đều hơi sửng sốt, chỉnh lại dáng ngồi
 của mình cho ngay ngắn, trông rất giống
 đứa trẻ mắc lỗi.
“Con… về rồi à?” Lâm Uyên mờ miệng,
 gương mặt có hơi bối rối, cảm xúc cũng rất
 phức tạp.
Tôi mím môi, nhẹ gật đầu với họ, rồi
 bỗng nhận ra không thấy John và Trần
 Húc Diệu đâu thì mờ miệng hỏi: “Hai người
 đêu ra ngoài rồi à?”
“Không!” Lâm Uyên nói: “John thì
 đang ở trong phòng của Tuệ Minh, còn
 Húc Diệu ra ngoài mua chút đồ rồi.”
Tôi gật đầu cũng không nói thêm lời
 nào với họ.
Tuệ Lâm thấy tôi thì lao đến, đưa tay
 đòi bế, tôi thuận tay bế cô bé lên rồi ngồi
 xuống sofa.
Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh liếc nhau
 một cái, trong ánh mắt họ cảm xúc rất
 phức tạp.
Dưỡng như họ có chuyện muốn nói
 với tôi nhưng lại không biết nên nói thế
 nào, tôi thì cũng kệ họ, cứ ôm Tuệ Minh
 chơi như bình thường.
Căn phòng chìm vào im lặng rất lâu,
 không chịu được sự bí bức này nên Lâm
 Uyên nhìn tôi, bắt đầu nói: “Mẹ nghe Húc
Diệu nói, con ly hôn với Phó Thắng Nam?”
Tôi gật đầu, cũng không nói thêm gì,
 ngần người không biết nên nói gì tiếp.
Trái lại Mạc Đình Sinh lại nói bằng
 giọng cả giận: “Rời đi là đúng, tên Phó
 Thắng Nam đó không phải kẻ tốt đẹp,
 trong lòng lúc nào cũng đang muốn tính
 toán người khác, sớm muộn cũng có một
 ngày nhà chúng ta tan nát vì nó.”
Lâm Uyên hơi nhăn lại lông mày,
 không biết nói gì, sau một lúc cũng chỉ
 nhìn tôi thờ dài và hỏi: “Sau này con định
 thế nào?”
Tôi mím môi: “Hai vị, nếu hai vị có
 chuyện gì cứ nói thắng, không cần vòng vo
 tam quốc làm gì.
Mạc Đình Sinh và Lâm Uyền đều kinh
 ngạc, sững sờ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi mà
 nói: “Xuân Hinh, có phải con cũng đã biết
huyện con cùng Hạnh Nguyên bị đổi kết
 quả DNA rôi?”
Tôi nhìn về phía hai người: “Đúng, tôi
 biết rồi. Có lẽ hai người cùng biết rõ, từ nhỏ
 tới lớn tôi vẫn sống cùng bà ngoại rất vui
 vẻ, quanh đi quần lại cũng rất nhiều năm
 rồi nên tới bây giờ tôi vẫn chưa từng có ý
 định nhận cha mẹ ruột gì cả. Lúc hai người
 bỏ rơi tôi hẳn trong lòng hai người đã
 chuẩn bị thật tốt rồi. Dù sao thì cả đời này
 tôi cũng không có ý định nhận lại cha mẹ
 là hai người.”
Tôi hơi dừng lại nhìn họ, lại thấy Lâm
 Uyên cúi đầu gạt lệ, tôi hít sâu một hơi, nói
 tiếp: “Hơn nữa, một năm nay đã xảy ra
 nhiều chuyện như vậy, cho nên điều tôi có
 thể cố gắng nhất chính là không hận,
 không oán các người. Vậy nên, sau này
 mọi người không nên can thiệp vào cuộc
 sống của tôi, tôi cũng sẽ vậy, mọi người cứ
 sống cuộc sống của chính mình thôi.”
Con mắt Lâm Uyên đã đỏ lên, bà ấy
 nhìn tôi, mắt ướt đẫm lệ: “Con à, là mẹ sai,
 là do mẹ, nếu con có hận thì mẹ cũng hiểu
 được, nhưng con không thề bỏ mặc không
 thừa nhận cha mẹ được. Dù sao con cũng
 là đứa bé mẹ mang nặng đẻ đau suốt chín
 tháng mười ngày, mẹ sai rồi, là do mẹ,
 nhưng lúc ấy mẹ thật sự không biết, nếu
 như biết sao mẹ lại có thể nhẫn tâm hại
 con đâu!”
“Vậy nên, nếu tôi và Mạc Hạnh
 Nguyên đồi cho nhau thì bà cũng không
 ngại tổn thương bất kỳ ai, chỉ cần không
 phải thân nhân của mình ư? Giữa người với
 người, ai với ai mà không có mâu thuẫn?”
 Tôi kìm nén cảm xúc lại: “Nếu ai cũng có
 những mâu thuẫn như thế, nếu ai cũng vì
 mâu thuẫn đó mà ra tay hại người, giết
 người, thì “người” thành cái gì đây?”
“Mẹ sai rồi!” Giọng nói Lâm Uyên đầy
nghẹn ngào: “Những ngày này, mẹ từng
 giây từng phút đều suy nghĩ lại những thứ
 mà mình trải qua, mẹ thực đã làm sai quá
 nhiều rồi, kết quả báo ứng đã đến, mẹ lại
 hại chính con ruột mình, đây chính là quả
 báo…”
Sắc mặt Mạc Đình Sinh cũng không
 dễ nhìn chút nào, ông ôm lấy Lâm Uyên
 vào rồi vỗ nhẹ lưng bà đề an ủi, giọng đầy
 bất đắc dĩ nói: “Không sao, mọi thứ đã qua
 hết rồi!”