Anh nhìn tôi, một hồi lâu lại chẳng nói
một lời, ánh sáng tràn ngập cả phòng
bệnh, chiếu rọi vào mắt khiến mắt tôi đau
nhức, tôi nhắm mắt lại.
Tôi dứt khoát kéo chăn đắp lên rồi
nhắm mắt lại, không nhìn anh, không nhìn
bất cứ điều gì.
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé
Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh chạy
đến, vừa vào cửa đã thấy Phó Thắng Nam
đứng cạnh giường bệnh, cả người tỏa ra sự
âm trầm. Hai người lại nhìn sang phía tôi,
Lâm Uyên mở miệng hỏi: “Tự nhiên sao lại
thổ huyết? Kiểm tra cơ thể thì có phát hiện
gì bất thường không?”
Tôi không có mở miệng, cũng không
còn sức đề nói nữa, thậm chí cũng không
muốn nói bất cứ điều gì cả.
Phó Thắng Nam quay sang nhìn bọn
họ, anh mắt anh âm trầm khiến người ta sợ
hãi nhưng cũng không có nói cái gì, vì thế
cả căn phòng, bốn con người, cứ như vậy
mà trầm lặng.
Vài ngày sau đó, Phó Thắng Nam
cũng đến bệnh viện thăm tôi mấy lần, Lâm
Uyên cùng Mạc Đình Sinh cũng tới, nhưng
hình như bọn họ đều chọn cách im lặng,
giống như đã dặn nhau từ trước.
Cơ thể tôi thực ra cũng không có
bệnh gì nghiêm trọng nên ba ngày sau thì
được xuất viện.
Phó Thắng Nam đến đón tôi về lại biệt
thự.
Im lặng dường như đã thành thói quen
muối tôi. Tôi tr lại biệt thự, nhìn một lượt
xung quanh, khung cảnh quen thuộc, căn
phòng quen thuộc, những món đồ quen
thuộc rồi bỗng nhiên tôi lại cảm thấy một
phần ba quãng đời tôi đã đi, nhìn lại thì
thật nực cười.
Thật ra cũng không có nhiều đồ đạc
gì muốn mang theo, từ khi bước vào nhà
họ Phó, tất cả những thứ mà tôi dùng hầu
hết đều là do Phó Thắng Nam mua, ngoại
trừ thẻ căn cước và bằng tốt nghiệp ra thì
hầu như chẳng còn thứ gì thực sự thuộc về
tôi nữa.
“Giờ sắc trời cũng đã tối rồi, em rời đi
bây giờ không tiện, còn rất nguy hiểm nữa,
hôm nay nghỉ lại đây đi” Phó Thắng Nam
đi đằng sau tôi bỗng lên tiếng, giữ lại bàn
tay đang thu thập hành lý của tôi.
Tôi mím môi, bình tĩnh rút tay lại, biểu
cảm nhạt nhẽo nhìn anh: “Không sao, cảm
ơn lòng tốt của anh”
Anh nhướng mày, vẻ mặt càng thêm u
phiền, tăm tối: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta
nhất định phải đi đến mức này sao? Chúng
ta vốn không cần phải như vậy”
Tôi bật cười: “Đúng vậy, chúng ta vốn
không cần phải như vậy, thế nhưng anh
không tự hỏi rằng tại sao tôi phải đi đến
mức này sao?”
Anh mím môi, trên gương mặt tăm tối
lại pha thêm chút đau đớn: “Thực sự xin lỗi
eml”
“Nếu như con tôi và Vũ Linh vì một
câu xin lỗi này có thể quay trờ lại thì tôi sẽ
vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi đó của anh.”
Nếu một kẻ cầm theo con dao, tay
dính đầy máu tươi nói ra một câu xin lỗi
nhẹ bâng mà khiến mọi lỗi lầm của kẻ đó
đều biến mất thì thế giới này thật nực cười.
Những ngày tháng hai, ngoài trời thả
những cơn mưa lất phất, từng giọt
mưa lạnh buốt rơi xuống những con người
đau khổ, rơi thằng vào con tim và khiến nó
lạnh dần theo những giọt mưa.
Tôi lấy lại vali từ tay anh, quay người
rồi đi.
Đứng trước cửa biệt thự nhìn những
cơn mưa tháng hai lạnh buốt, tôi thờ dài và
nhủ thầm với lòng mình rằng, mọi thứ cuối
cùng cũng kết thúc, dù nó theo cách thật
tồi tệ.
John lái xe tới đón tôi, tóc anh đã cắt
ngắn, tỉnh thần cũng rất phấn chấn, như
mặt trời sau những ngày mưa dầm.
Anh lấy hành lý của tôi mang lên xe,
xong anh quay sang nhìn tôi: “Đi thôi!”
Lên xe, tôi nhìn ra cửa xe, thấy Phó
Thắng Nam đã đứng ở cửa, đôi mắt anh u
sầu, xa xăm.
Nhìn lại căn biệt thự sống cùng nhau
ngân ây năm.
Cuộc chia ly này là một cuộc ly biệt
dài.
Xe đi xa, anh vẫn đứng đó nhìn theo,
bóng hình anh hòa lẫn vào làn mưa phùn
lạnh lẽo càng khiến nó trờ nên mơ hồ.
“Có lẽ mọi việc không bết bát như vậy,
cũng không phải nhất định phải rời đi!”
John nói, âm thanh nhẹ nhàng, an ủi.
Tôi cầm đơn ly hôn trong tay, nụ cười
gượng nở ra trên môi: “John, có một số
việc đúng là nó đã qua đỉi rất lâu, nhưng
không phải nó biến mất, nó trở thành một
cây gai găm trong tim, để đến mỗi khi cậu
một mình nó sẽ lại thấy nhói, máu tươi sẽ
lại chảy như buộc anh nhớ về những thứ
nên quên đó.”
Tiêu tan sao?
Từ chuyện đứa con gặp chuyện không
may tới chuyện Vũ Linh qua đời, mỗi lần
như vậy tôi lại tự kiếm cớ, đồ tất cả những
lỗi lầm đó lên đầu Lâm Uyên, để tất cả
những thù hận đều hướng tới bà, rồi lại tự
thuyết phục chính mình bỏ qua cho Phó
Thắng Nam.
Anh ấy vô tội, chuyện về đứa trẻ, anh
cũng bất lực, chuyện của Vũ Linh, anh
cũng không còn cách nào, thậm chí đến
chuyện anh ta chăm sóc cho Mạc Hạnh
Nguyên tôi cũng tự nhủ với mình rằng anh
làm thế là vì trách nhiệm và nghĩa vụ.
Tôi không phải kẻ nhỏ mọn, tất cả
những thứ đó tôi đều có thể tiếp nhận, chỉ
cần anh ấy đề ý đến tôi, trong tim anh có
chỗ dành cho tôi thì những thứ này có hề
gì.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới rằng, tất
cả những điều đó, anh ta đều biết cả, thậm
chí trong những việc đó đều có bàn tay
của anh. Anh biết rõ Lâm Uyên và Mạc
Đình Sinh là cha mẹ ruột của tôi, tôi không
oán trách vì anh không nói cho tôi, cũng
không oán hận vì anh đồi kết quả DNA cho
Mạc Hạnh Nguyên.
Tôi không buông được, anh biết rõ.
Anh biết tôi với Lâm Uyên là mẹ con
nhưng lại dừng dưng nhìn bà làm tồn
thương tôi, dửng dưng nhìn tôi càng ngày
càng thù hận mẹ ruột của mình.
Khi mọi thứ bắt đầu, anh ta hoàn toàn
có thể buông tha cho tôi, tôi cũng từng đề
nghị ly hôn, nếu như ngay lúc đó anh ta
đồng ý tôi sẽ mang đứa con và Vũ Linh đi
thật xa, tới một vùng đất yên lành, sống
một đời vô lo.
Có lẽ nuôi nấng hai đứa trẻ sẽ khiến
cuộc sống của tôi khó khăn, dù sẽ bị tiền
bạc làm đau đầu nhưng ít nhất mọi thứ sẽ
không tồi tệ như giờ, không có con, không
có bạn, trên lưng còn mang đầy những
“thương tích” mà tiếp tục tồn tại, không
phải sống, mà chỉ là tồn tại.
Chung cư Hương Uyển.
Trần Húc Hiệu ôm Tuệ Minh đứng ở
cửa, nhìn thấy tôi cùng .John đi tới anh hơi
khựng lại một chốc rồi mờ miệng: “Cơm đã
nấu rồi, đợi lát nữa thì ăn.”
Vào trong phòng, Húc Diệu đưa Tuệ
Minh cho John đề anh đưa con bé vào
phòng bếp.
Tuệ Minh rất ngoan, mỗi khi nhìn con
bé tôi đều cảm thấy trong lòng thật yên ả.
Tôi với tay ôm Tuệ Minh lại, nhéo nhéo,
trêu trọc bé.
Im lặng một lúc rồi John bỗng nhìn tôi
và hỏi: “Sau đó cậu đã định làm gì?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mờ miệng nói:
“Tôi định dẫn Tuệ Minh tới Hoàng An”
dừng một chút, tôi nhìn cậu ấy rồi nói tiếp:
“Trong hai ngày này cậu giúp tôi liên hệ với
mấy người xem ai có nhu cầu mua phòng
không, tôi có một căn phòng trong chung
cư Hương Uyển này, tôi muốn bán nó.”
Anh ta nhíu mày: “Cậu thiếu tiền à?”
“Không! Lúc trước tôi với Vũ Linh mua
mỗi người một phòng, hai căn này chỉ cần
để lại cho Tuệ Minh một căn là được rồi.
Lúc ấy Vũ Linh chuyền nhượng quán bar
cũng có một khoản kha khá lại mua thêm
một căn ở thị trấn Kim Thành nữa nên tồng
có hai căn, những thứ này đủ cho Tuệ
Minh sống mà không cần lo vấn đề tiền
bạc rồi.”
Còn tôi, mấy năm nay ở bên Phó thị
làm việc thêm cả phần hoa hồng khi kí hợp
đồng với Hoàng Hiên nữa nên tiền cũng
tích góp được kha khá, ít nhất không phải
lo nghĩ.
Bán một căn ð Hương Uyền này đi rồi
đến Hoàng An tìm một căn phòng nhỏ hơn
để cô và Tuệ Minh sống yên ả.
Cậu ta im lặng một lúc sau ngước mắt
nhìn tôi: “Quan hệ của cậu cùng Phó
Thắng Nam… không còn cách nào khác
sao?”