Trầm mặc một hồi, tôi nhìn qua anh:
 “Anh đã thấy anh ấy rồi sao?”
Phó Thắng Nam nhướng mày, ánh mắt
 nhàn nhạt: “Ai?”
“Cố Diệc Hàn!”
Anh “ừm” một tiếng, dường như
 không mấy đề trong lòng: “Ăn thôi, đợi
 thêm chút nữa là đồ ăn sẽ nguội mất.
Thấy thế, tôi cúi đầu ăn cơm, cũng
 không nói thêm gì nữa.
Ăn cơm xong, sắc trời bên ngoài đã
 ngả tối, dường như Phó Thắng Nam rất
 bận rộn, những cuộc điện thoại được gọi
 đến không ngừng.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nhân viên phục vụ đi vào phòng thu
 dọn bàn ăn, tôi ngồi trên ghế sô pha, xem
 tivi, nhưng không có cách nào tập trung
 được vào những gì đang chiếu trên màn
 hình.
Anh gọi điện thoại xong thì ngồi xuống
 ngay bên cạnh tôi, kéo tôi vào vòng ôm ấm
 áp, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:
 “Muốn đi ra ngoài dạo một chút không
 em?”
Tôi lắc đầu: “Sao thế ạ?”
Anh cười nhạt: “Sợ em vừa ăn xong
 chưa kịp tiêu hóa, nếu không thì chuyền
 sang hình thức vận động khác cũng được”
Tôi…
“Đi thôi!” Anh đứng lên, dường như
 thật sự định kéo tôi lên giường.
“Không cần đâu, em muốn xem tivi!”
 Tôi mở miệng, ánh mắt đặt trên màn hình tIVI.
Anh dán sát môi lại ngay bên cạnh
 vành tai tôi, giọng nói trầm thấp: “Ngày
 mai phải về Giang Ninh rồi, em không định
 ra ngoài hít thờ chút không khí ð đây sao?”
“Không định!”
Vừa về khách sạn đã ra ngoài dạo
 mát, bên ngoài lại còn lạnh nữa, tuy rằng
 tôi biết anh có ý tốt muốn đưa tôi ra ngoài
 tản bộ nhưng mà tôi cũng thật sự không
 muốn đi cho lắm.
Thấy tôi lười biếng như thế, anh dứt
 khoát không quản đến tôi nữa, đi đến
 trước máy tính làm chuyện của mình, tôi đi
 tìm một quyển sách, bời vì sau lưng và
 phần eo đau nhức khó chịu.
Tôi trực tiếp nằm sấp lên giường đọc
 sách, nhưng có thể là bời vì đã phải chịu
 lạnh trong một thời gian dài, nên ð phần eo
ăn đau nhức vô cùng, tôi nâng tay với ra
sau lưng vuốt vuốt, nhưng tay lại không
 tiện, không thể với tới được, nên nhìn vào
 có chút buồn cười.
Phó Thắng Nam trực tiếp đứng dậy,
 ngồi xuống bên cạnh tôi: “Khó chịu ở chỗ
 nào?”
“Lưng với eo, rất nhức!” Anh nâng tay
 vuốt vuốt ð phần xương cánh bướm cho
 tôi. MỜ miệng nói: “Chỗ này sao?”
“Vào giữa một chút nữa!”
Dưỡng như từ nhỏ đến giờ, anh chưa
 từng làm động tác này với bất kỳ người
 con gái nào, cho nên vừa mới bắt đầu thì
 không khống chế được sức lực của bản
 thân.
Ngược lại lại khiến cho tôi càng đau
 thêm một trận, dứt khoát tránh khỏi tay
 của anh, đặt sách qua một bên, trừng anh
 nói: “Anh đang vắt mì đó hả?”
Anh bật cười: “Làm em đau rồi sao?”
Tôi cắn môi: “Còn không phải sao?”
Anh duỗi tay, kéo tôi vào lồng ngực
 của mình, giọng nói có chút thô trầm:
 “Không khống chế được, làm lại một lần
 nữa nhé?”
Tôi…
Tại sao lại nghe ra được sự mờ ám gì
 đó trong lời này ấy nhỉ!
Tôi nhấc tay muốn đầy anh ra xa, bị
 anh ấn chặt vào, anh ngồi trên giường, cả
 người của tôi đều lọt thỏm vào vòng ôm
 rộng lớn của anh.
Cảm nhận được sự thay đồi trong hơi
 thờ của anh, tôi bất giác trừng mắt nhìn
 anh một cái: “Phó Thắng Nam, anh…”
“Anh không thể khống chế được!”
 Tôi…
 Tôi cắn môi, đè ép sự tức giận trong
lòng, không hề khách khí nói: “Bác sĩ Tuấn
 Anh đã nói rồi, nếu anh còn không biết tiết
 chế, về sau sẽ xong đời luôn.”
Anh cười nhạt: “Cái này không nằm
 trong phạm vi khống chế của anh!”
Tôi đầy anh ra, nghiêm túc nói: “Nghe
 lời đi, chuẩn bị đi ngủ rồi, ngày mai còn
 phải quay về Giang Ninh.”
Anh không động đậy, nhấn tôi vào lại
 vòng ôm.
Tôi cạn lời “Phó Thắng Nam, anh
 không được làm loạn đâu!”
Anh ôm lấy tôi, nhưng không tiếp tục
 làm động tác tiếp theo nữa.
Rất lâu sau, anh đứng lên đi vào nhà
 tắm, lúc đi ra thì trông có vẻ bình thường
 lại rất nhiều.
Dưỡng như bởi vì có anh ở bên cạnh
 nên giấc ngủ của tôi trở nên vô cùng an ồn,
ngày tiêp theo tỉnh lại thì ð Mỹ đã có một
 trận tuyết lớn.
Vốn nghĩ máy bay sẽ bị delay một lúc
 nhưng lại không hề có chút ảnh hường gì.
Lúc đến sân bay, tôi mới nhìn thấy
 Kiều Cảnh Thần, tên này dường như thấy
 tôi không được thuận mắt, thấy Phó Thắng
 Nam kéo tôi, anh ta “hứ” lên một tiếng, chế
 giễu nói: “Ai không biết còn tường là anh
 ba đang ở bên ngoài nuôi tình nhân đấy,
 để cô đi theo suốt một ngày hai bốn giờ.”
Tôi cắn môi, có chút ngượng ngùng.
Phó Thắng Nam trầm mặt nhìn anh ta
 một cái: “Không có vợ thì nghĩ cách làm
 sao mà tìm được vợ đi, đừng có suốt ngày
 ăn nói linh tỉnh.”
Kiều Cảnh Thần bị nói móc, khó chịu
 xoay người đi lấy vé máy bay.
Phó Thắng Nam kéo tôi trực tiếp đi
 đên công vào máy bay, thời gian cũng vừa
 văn, không phải đợi thêm.
Đi vào khoang hạng nhất, Phó Thắng
 Nam nói với cô tiếp viên muốn thêm một
 chiếc chăn, nhấn nút ở trên ghế ngồi, đầu
 ghế trờ nên rộng rãi hơn, lo tôi sẽ cảm thấy
 chán nên anh mở tivi lên.
Nằm ở bên cạnh tôi, kéo tôi vào lòng,
 giọng nói trầm thấp vang lên: “Phải bay
 hơn mười mấy tiếng, muốn xem phim gì?”
Tôi không có sở thích theo dõi phim
 ảnh gì, nghĩ đến việc hồi đại học Vũ Linh
 có xem một bộ phim Hàn Quốc mà thức
 thâu đêm.
Nghĩ đến tên phim, tôi bất giác nói:
 “Chúng ta xem phim Hàn Quốc đi, “Vì sao
 đưa anh đến” nhé?”
Anh nhướn mày: “Được!”
Tìm được bộ phim Hàn Quốc kia,
chúng tôi bắt đầu xem từ tập một, khó mà
 có cơ hội anh có thể xem phim cùng với
 tôi, tôi không hề cảm thấy nhàm chán một
 chút nào.
Lúc Kiều Cảnh Thần đi vào, nhìn thấy
 hai người chúng tôi có chút cạn lời: “Hai vị,
 muốn phát đường cho người ta xem thì về
 nhà đóng cửa lại tự mình phát, đây là nơi
 công cộng đấy!”
Tôi vừa xem đến đoạn Jeon Ji Hyun
 gặp lại giáo sư Do, thu lại ánh mắt, nhìn
 anh ta một cái, mờ miệng nói: “Cùng, xem
 phim Hàn Quốc không?”
Ánh mắt của anh ta rơi xuống người
 của Phó Thắng Nam, miệng căng lên: “Anh
 ba, anh xong đời thật rồi.”
Phó Thắng Nam nâng mắt nhìn anh ta,
 nhướn mày: “Không xem thì giữ im lặng đi!”
Không đợi tôi trả lời.
Phó Thắng Nam: “Vì sao đưa anh
 đến”.
Kiều Cảnh Thần…
“Yêu đương với người ngoài hành tỉnh,
 vậy không phải kết cục sẽ rất thảm sao?”
 Anh ta lầm bầm một câu nhưng vẫn mờ
 google search.
Có lẽ là bởi vì xem phim mà chặng
 đường này cũng đi nhanh hơn rất nhiều,
 mười mấy tiếng đồng hồ, đã sắp đến
 Giang Ninh rồi.
Vừa lúc xem đến cảnh giáo sư Do phải
 rời đi, mắt tôi cũng dâng lên nước mắt, bất
giác bắt đầu cảm thấy buồn bã vì bộ phim.
Phó Thắng Nam đưa khăn giấy cho
 tôi: “Đừng lo, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ về
 bên nhau thôi.”
Tôi ngửa đầu lên nhìn anh, tôi mắt đỏ
 ửng: “Sao anh biết?”
Anh nhướn mày: “Kết cục của phim
 thần tượng đều là như thế cả.
Tôi…
Tôi lại cạn lời không thể đáp trả lại.
Sân bay thành phố Giang Ninh.
Đi ra khỏi sân bay, đã là sáng sớm rồi,
 một đường đi đều xem phim cho nên lúc
 này có chút buồn ngủ.
Phó Thắng Nam đã sắp xếp tài xế đến
 đón từ trước, lên xe rồi tôi liền buồn ngủ
 đến mức không thể khống chế được, Phó
 Thắng Nam ôm tôi, tỏ ý bảo tôi cứ yên tâm
ngủ.
Làm sao về được chung cư Sơn Thủy,
 tôi cũng chẳng biết rõ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy.
Phó Thắng Nam đã không còn ở bên
 cạnh, chiếc chăn đã không còn hơi ấm của
 anh.