“Thẩm Xuân Hinh!“ Anh tức giận rồi.
Anh tóm lấy tay tôi, lực mạnh đến dọa
người: “Em coi chuyện ly hôn thành thói
quen rồi phải không? Mờ miệng, đóng
miệng đều là nhắc đến hai chữ này, em
thật sự coi hôn nhân là trò đùa của trẻ con
đấy à?”
“Là trò đùa của trẻ con đấy! Phó
Thắng Nam, tôi coi hôn nhân là trò đùa của
trẻ con đấy. Cho nên, xin hỏi lúc nào thì
anh định ly hôn với em?”
Anh khẽ nheo mắt, ánh mắt mờ mịt.
Rất lâu sau, anh dùng lực vừa đủ, mờ cửa
xe ra, rồi lại với một lực gần như thô bạo,
ném thăng tôi vào trong xe.
Tôi căn bản là không có lực để phản
kháng lại anh, bị anh ném vào trong xe,
còn chưa kịp ngồi thằng người thì anh đã
khời động xe rồi.
Cả quãng đường, anh phóng với tốc
độ điên cuồng, không biết đã vượt bao
nhiêu lần đèn đỏ, chốc lát đã đến trước
cửa biệt thự.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã kéo
tôi từ trong xe ra, tôi giãy dụa: “Phó Thắng
Nam, anh bị điên à!”
Anh không lên tiếng, chỉ vác tôi lên,
làm tôi xây xẩm mặt mày, đầu hướng
xuống đất, bị anh lắc lư đến choáng váng.
Không lâu sau, cả người tôi liền bị anh
ném lên trên giường, còn chưa kịp bò từ
trên giường ngồi dậy thì anh đã cời áo
khoác ngoài.
“Phó Thắng Nam, đồ khốn nạn này!”
Trong lòng tôi càm thấy ấm ức, tôi cắn
mạnh lên bả vai của anh, sống chết không
nhà ra, cho đến khi trong miệng xộc lên
mùi máu tanh, tôi mới buông ra.
Căn bản là tôi chẳng thể làm gì được anh.
Tôi không vùng vẫy nữa, mờ trừng hai
mắt, không hề động đậy mà nhìn anh.
Không thể ly hôn với anh, lại không thoát
khỏi được anh, tôi có chút tuyệt vọng.
Dưỡng như nhận thấy tôi không còn
vùng vẫy nữa, anh ngừng lại động tác, đôi
mắt đen láy nhìn vào tôi, bốn mắt nhìn
nhau.
Anh mím môi, ánh mắt có chút lạnh:
“Hận anh sao?”
Tôi mím môi, chẳng còn hứng thú nói
chuyện với anh.
“Thâm Xuân Hinh, đừng hận anh.
Chúng ta là vợ chồng, không phải kẻ thù,
không nên như thế này” Giọng anh trầm
thấp, hơi thờ nặng nề.
Tôi mím môi, hơi cắn răng, cố nhịn cơn
đau.
Giày vò một lúc lâu, cuối cùng anh đã
ngừng lại, ôm lấy tôi từ phía sau: “Trờ về
nhà ở đi, được không?”
Anh lên tiếng, trong giọng nói mang
theo chút mệt mỏi.
Tôi không muốn nói chuyện với anh,
lựa chọn im lặng. Không lâu sau, John gọi
điện tới.
Tôi nhận cuộc gọi: “Tôi đang ở chung
cư Sơn Thủy!”
Gần như ngay lập tức, John phản ứng
lại, hơi dừng lại, nói: “Tuệ Minh khóc dữ
quá, tôi đã dỗ con bé đi ngủ trước rồi.
Tôi đáp lại một câu, cậu ta nói: “Cậu
nghỉ ngơi đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Thắng
Nam kéo tôi dính vào trong lòng anh: “Tuệ
Minh?”
“Phó Thắng Nam, em mệt lắm rồi.
Chúng ta chia tay đi!” Tôi nói, giọng điệu
vô cùng bình tĩnh: “Em thừa nhận tôi rất
yêu anh, cũng rất quan tâm anh. Nhưng
điều này không có nghĩa là em thật sự
bằng lòng cứ tiếp tục dây dưa thế này với
anh mãi. Anh đã hủy hoại toàn bộ những
kỳ vọng tốt đẹp của em đối với hôn nhân.
Em không trách anh. Bởi vì trong cuộc hôn
nhân này, bản thân em cũng chưa làm tốt,
cho nên chúng ta coi như là đã công bằng rồi:
Cơ thể anh có chút cứng lại, tôi cảm
nhận được. Không đợi anh lên tiếng, tôi nói
tiếp: “Lúc lấy anh, em nghĩ anh cái gì cũng
tốt, là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc
mơ của mỗi một người con gái, em lấy anh
là phúc ba đời của em. Cho nên em rất
trân trọng phần tình nghĩa vợ chồng này.
Bất kể khi đó, rốt cuộc anh và Mạc Hạnh
Nguyên đã gây ra chuyện thế nào, em
cũng đều có thề chấp nhận. Em chỉ nghĩ
em ở lâu bên cạnh anh thì anh có thể nhìn
thấy điểm tốt của em, đương nhiên cũng
sẽ không đối xử với em như vậy nữa.
Nhưng đã ba năm rồi.”
“Phải, hiện giờ quả thật anh không
lạnh nhạt với em nữa. Nhưng Phó Thắng
Nam, chúng ta cùng suy nghĩ thật kỹ càng
xem, anh không lạnh nhạt với em nữa,
nhưng cách thức của anh so với lạnh nhạt
thì còn đáng sợ hơn. Em mệt lắm rồi. Giờ
em nghĩ đến anh là trong đầu toàn là ý
nghĩ muốn trốn đi. Chút tình yêu mà em
dành cho anh đó, căn bản không đủ để
ống đỡ cho em tiếp được nữa. Cho nên,
xin lỗi anh.”
Không khí tràn ngập sự lạnh nhạt, anh
không lên tiếng, chỉ là sự im lặng kéo dài.
Rất lâu sau, anh lên tiếng, giọng nói
trầm thấp, kiểm chế: “Em muốn anh thế
nào thì mới có thể ð lại?”
Tôi lập tức sững người, đột nhiên
không biết nên mở miệng thế nào.
Thấy tôi lặng im không nói, anh tách
người tôi ra, để tôi và anh mặt đối mặt:
“Thẩm Xuân Hinh, anh đang rất cố gắng
để tiếp tục cuộc hôn nhân này. Em nói cho
anh biết, em muốn gì?”
Bốn mắt nhìn nhau, tôi có chút mệt,
nhắm mắt lại, không muốn nói nữa.
Đúng vậy, hình như vấn đề là ở chỗ
tôi, về mặt tinh thần đã xuất hiện vấn đề.
Tôi không cách nào nói cho anh biết rốt
cuộc tôi làm sao. Nhưng mỗi lần chúng tôi
đều sẽ vì chút chuyện cỏn con, mà cuối
cùng sẽ gây đến sức cùng lực kiệt.
Tôi biết ly hôn không phải là cách giải
quyết vấn đề, nhưng quả thật tôi không
nghĩ ra cách gì có thể giải quyết vấn đề
được nữa.
“Phó Thắng Nam, em…
“Anh biết. Sau này em muốn làm gì chỉ
cần nói cho anh biết là được. Chuyện của
nhà họ Cố, em có thể tiếp tục lo, nhưng
đừng để bản thân lún sâu vào trong đó là
được. Những chuyện khác, em muốn làm
thế nào đều được. Thầm Xuân Hinh, ở lại
đi, chúng ta sống cùng nhau thật tốt, được
không?”
Từ trước đến nay, tôi không hề biết
anh có thể nói chuyện với tôi bình tĩnh như
vậy, trong giọng nói còn mang theo sự
thỉnh cầu và thỏa hiệp.
Dường như ngay từ lúc bắt đầu, điều
mà chúng tôi muốn đã không giống nhau,
tôi thì muốn trốn đi, còn anh thì chỉ muốn
giải quyết vấn đề.
Tôi không trả lời, nhắm mắt lại, khó
chịu quá. Cả một đêm này, tôi ngủ không
ngon lắm, có lẽ là bởi vì trong lòng có
chuyện, cũng có lẽ là vì sự mù mờ của bản
thân tôi.
Ngày hôm sau.
Tôi tự mình tỉnh lại, mờ mắt, một lúc
lâu mới nhìn thấy Phó Thắng Nam ở bên
cạnh đang nhìn tôi, khuôn mặt mang theo
nét cười.
Tôi hơi ngần người: “Sao vậy?”
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt mờ mịt:
“Muốn rồi?”
Tôi có chút không hiểu gì cả.
Đột nhiên tôi nghĩ ra, tối qua tôi đã
uống thuốc Bắc, dường như có liên quan
tới thuốc Bắc.
Ngần ngơ trong chốc lát, tôi liền ngồi
dậy, đi vào nhà vệ sinh. Bác sĩ nói tự mình
xoa bóp, kết hợp với thuốc, thử tự mình
nặn một chút xem có thể đạt được hiệu
quả kích thích tiết sữa không.
Mở vòi hoa sen, tắm rửa sạch sẽ một
chút, tôi liền tự mình thử mấy lần. Nhưng
dù sao cũng chưa từng làm, cuối cùng
không nặn ra gì cả, ngược lại còn đau
muốn chết.
Lúc Phó Thắng Nam đi vào, vừa hay
tôi đang nặn đến có chút sụp đồ. Đột
nhiên anh đi vào, làm tôi sợ đến suýt thì
ngã ra.